Old school Swatch Watches
Vợ Ơi! Học Bài

Vợ Ơi! Học Bài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322954

Bình chọn: 7.00/10/295 lượt.

anh đã có vợ phải không?”. Tuệ bắt chuyện trước giọng nói có chút u buồn.

_” Ừ cô ấy rất đáng yêu”. Khi nhắc đến nó không hiểu sao hắn lại cười hạnh phúc như vậy? Có lẽ do hắn quá yêu nó rùi.

Nhưng Tuệ thì lại khác tim khẽ đau nhưng không phải đau vì chua xót mà
là đau vì sự ghen tức. những thứ cô ta từng bỏ nhất định người khác cũng đừng hòng.

Châu Linh tuy có mưu mô nhưng cô ta vẫn có chút ngu ngốc và chưa từng được Khang yêu lại.

Còn Gia Tuệ thì khác một người con gái có nét đẹp thiên thần, sau cái
nét đẹp đó là một người mưu mô ác độc và cực kì thông minh. Mặt khác lại là mối tình đầu của Khang, tình yêu non nớt tuổi 18. Tuệ và Khang yêu
nhau 2 năm, nhưng vì tham vọng cô ta bỏ hắn bây giờ mọi thứ đã có trong
tay.

Mình sẽ có mọi thứ. Cái gì Gia Tuệ này muốn nhất định phải có, Gia Tuệ
này chướng mắt thì sẽ biến mất. đây là suy nghĩ của Cô ta.

Cô ta nhất định phải trả Khang cho mình vì Khang chỉ thuộc duy nhất là của mình.

( Khác với lần trước lần này giữa Khang và Thiên Thiên không chỉ đơn
giản là bị hãm hại, sẽ có những hiểu lầm lớn hơn. Đây cũng chính là thử
thách cuối cùng cho tình yêu của họ).

_”Xem ra tình cảm vợ chồng 2 người rất tốt?”. Tuệ quay qua nhìn thẳng hắn hỏi.

_” Phải rất tốt”. giọng hắn hạnh phúc ấm áp vô cùng.

Lửa giận trong lòng Gia Tuệ ngày càng cao.

…………………….

Hixhix buồn chết đi được, không gì làm hết.

Nó bước xuống đi ra khỏi phòng, nó về hồi chiều tới giờ mà chán chẳng biết làm gì?.

Xuống lầu_” Mẹ à con ra ngoài đi dạo một chút”.

Mẹ nhìn nó_” Khuya rồi mà con đi đâu?”. ở đây tối ra ngoài cũng không sao nhưng an toàn là trên hết.

_” Trong nhà buồn quá con ra ngoài hít thở không khí một chút”. Nói xong nó ra ngoài.

Ngoài trời có những cây đèn đường nên không tối lắm. không khí mát mẻ dễ chịu hơn trong nhà rất nhiều.

Những tiếng gió sào sạc làm nó cảm ấy vui hơn.

……………………….

_” Anh có thể đưa em về được không?”. Giọng cô ta có chút buồn và nghẹn ngào.

Hắn không nở từ chối_” Cũng được đợi anh lấy xe”.

Nhìn theo bóng dáng hắn cô ta nở một nụ cười ma mảnh.

Hắn chạy chiếc xe mới của mình đứng trước mặt Tuệ.

_” Lên xe đi”. Giọng hắn không cảm xúc như nói chuyện với một người không quá thân thiết làm Tuệ có cảm giác tức giận.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn _” Dạ”. một tiếng rùi bước lên xe.

Chiếc xe đi trong đường tối 2 con người ngồi trong đó mà như không thèm
nói chuyện với đối phương. Nói theo một cách khác là không còn gì để
nói.

Tuệ lên tiếng phá vỡ sự im lặng_” Khang à”. Giọng nói ngọt ngào.

Hắn cảm thấy không quen với cái từ ngọt ngào này nhưng trong lòng vẫn có một số cảm xúc.

_” Có chuyện gì sao”. Hắn hỏi.

Tuệ quay sang nhìn hắn. lúc này cũng đã đến cổng nhà Tuệ.

Hắn bước xuống xe quay qua mở cửa cho cô. Đang định quay vào xe thì bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn nắm

chặc tay hắn kéo lại.

_” Anh Khang”. Cô ta nép người vào cánh tay vững chắc của hắn giọng yếu đuối bất lực.

_” Em làm gì vậy buông anh ra đi?”. Hắn kéo tay cô ta ra.

_” nếu em nói em còn rất yêu anh thì anh có quay lại với em không?”. Mắt ứa nước một khuôn mặt đáng thương hiện ra trước mắt hắn.

_” Anh đã có vợ rùi. Chúng ta là không thể nào”. Hắn buông cánh đang ôm mình ra quay mặt đi.

Chợt môi bị ai đó bịt chặc. Tuệ ra sức mà ngậm lấy môi hắn 2 tay ôm chặc cơ thể hắn. lúc này hắn như cứng đờ bất ngờ với hành động đó của cô.

ở một gốc khuất nào đó một cô gái nhỏ nhắn chứng kiến toàn bộ. nước mắt
lăn dài trên má, cảnh vật trước mắt như mờ đi chỉ toàn là nước và nỗi
đau không sao tả được trong lòng.

Nó mong sao người con trai phía trước người đang cùng hôn nhau với cô
gái xinh đẹp kia không phải là chồng nó, nhưng đó lại là sự thật.

Nó không chạy ra la hét làm ầm ỉ, không trách hắn không đánh hắn. nó chỉ im lặng bước đi trong bóng tối.

Hắn cố đẩy cô ra, lúc này trên môi cô ta là một nụ cười đắc thắng.

_” Em làm gì thế?”. Hắn lấy tay chùi môi hơi tức giận hỏi.

_” Vì em quá yêu anh”. Cô vòng tay qua ôm hắn thật chặc, còn hắn thì kéo cơ thể nhỏ nhắn đang ôm mình ra khỏi. quay mặt vào xe phóng chạy không
nói một lời.

Còn cô thì _” Thiên Thiên cảnh vừa rùi đẹp chứ khakha”. Cô ta cười lớn vì sự thành công ban đầu của mình.



CHƯƠNG 12: DÙ TIN NHƯNG VẪN ĐAU

Cô bước từng bước chân nặng nề về nhà. Bước vào cửa không nói không lời bước thẳng lên phòng.

_” Con bé nó làm sao vậy ông?”. Bà thấy bộ dạng thất thần của nó trong lòng lo lắng.

_” tui cũng như bà có biết gì đâu?”. Ông quay qua thấy câu hỏi của bà thật vô duyên.

_” Để tôi lên hỏi nó coi xảy ra chuyện gì?”. Bà định lên phòng nó thì Thiên Mẫn ngăn lại.

_” Nếu nó không muốn nói chuyện với ai thì mẹ đừng làm phiền để nó yên tĩnh đi”.

2 ng