
bác quản gia tới, đem ảnh cưới để trước cửa vì tôi không mở được
cổng. Tôi chẳng biết nữa, khung nặng quá nên tôi để ở ngoài, chỉ vào nhà một
lát thôi, có ai chơi xấu vẽ bậy vào mặt của anh và cả tôi, huhu ! Anh coi nè,
tôi lau mãi mà không sạch !
Nhân lúc Lạc Thiên không để ý, cô nhúng tay vào ly nước bên cạnh và chấm chấm
lên mắt, rồi dưng dưng ngước lên.
- Đưa đây tôi xem nào ? Làm sao phải rùm beng lên ?
Lạc Thiên gỡ người cô ra, khuôn mặt lem nhem rơm rớm nước mắt, lũ con gái dễ
khóc như thế đây, mà anh không chắc cô ta có phải là con gái không nữa, lấy
giấy mềm dúi vào tay. Từ từ chân dung quái gờm hiện lên trước mắt.
Phần lớn trong tranh là mảng màu trắng nên bút dạ đen rất nổi. Khuôn mặt anh bị
chấm mấy cái mụn ruồi tùm lum, vẫn cái lối vẽ cướp biển bất hủ, mắt anh bị chột
một bên, bên trên còn mọc thêm cả một chỏm tóc dài, à hai chỏm, tức là anh buộc
tóc hai bên, răng thì sún nửa hàm. Hình ảnh của anh được cải trang kĩ lưỡng là
thế trong khi cô dâu bên cạnh chỉ có một nét xoáy tròn toàn thể không rõ mặt.
- Ha ha ha ! Không ngờ có người lại ghen tỵ với vợ chồng nhà mình Khả Vy nhỉ !?
- Lạc Thiên an ủi, anh không thích nhìn thấy nước mắt.
Khả Vy nhận định mình đang bị xỏ xiên, dường như không có gì qua được mắt hắn
cả. Cô cụp mi xuống, không diễn nữa, hắn biết hết rồi.
Trên thực tế Lạc Thiên cho rằng mấy cô cậu nhóc hàng xóm hoặc mấy fan club của
anh tính khủng bố bức tranh này, thấy Khả Vy nghiêm túc tỏ ra hồ hởi :
- Không thể để yên cho kẻ nào xấu xa như vậy, tôi tính báo cho cảnh sát khu vực
giải quyết ! Họ tra dấu vân tay là biết kẻ nào ti tiện ăn ở xấu tính thôi, đừng
lo ! Khổ, bởi tôi đẹp trai nên nhiều người nghen tỵ! Mệt quá !
- Hừ ! - Khả Vy tức tối thổi bay phần mái tóc, hắn tự cao tự đại quá đáng, lại
còn bày đặt gọi chính quyền - Phải rồi ! - Cô đứng dậy phủi tay dọn dẹp chiến
trường.
- Chẹp, tức giận làm gì để xuất hiện nếp nhăn ! Mà cô khuân vác cái cục kì này
từ ngoài vào ư ? Sao không đợi tôi về...
- Tôi còn trẻ, không già mà có nếp nhăn được ! Tôi còn trẻ, rất khỏe ! - Khả Vy
chen ngang, so về mọi mặt chỉ còn nước này để so sánh. - Hơn nữa, cái này không
phải cục kì !
Nào ngờ Khả Vy phản ứng dữ dội, Lạc Thiên thộn mặt im lìm thừa nhận mình nói
sai. Bức tranh tính tại thời điểm hiện tại là vật vô giá. Cô vẫn loay hoay với
đám mực khô trên mặt kính.
- Dùng bút dạ không khô vẽ đè lên là xóa được ! Cổ ngữ có câu lấy độc dĩ độc !
Lạc Thiên đưa ra biện pháp, không thấy con Cáo động tĩnh gì đành tự tay làm.
Anh đi lại nét mực trước, thật nực cười khi tự mình vẽ biếm họa mình.
- Đấy cô xem, hết rồi này ! - Lạc Thiên cởi bỏ chiếc áo bên ngoài, hì hục lau
xóa, - Ai trong bức tranh mà xinh như này nhỉ !?! - anh để sạch diện tích hình
cô trước khi làm cho mình.
- Xì ! - Khả Vy dùng ngón trỏ quệt thử vào vết mực lần hai, quả nhiên hết thật,
cô cầm cái bút khác vẽ nhăng cuội thêm nếm. - Cho anh thành thầy đồ luôn ! - từ
chột một mắt thành “double”.
- Cô muốn hóa Cáo phải không ? Tôi biến cô thành con Cáo phì lủ ! - Lạc Thiên
phóng đại chiếc váy to hơn, tỉa tót mấy cái ria mép và mũi nhọn có chấm đen
trên khuôn mặt Khả Vy, thêm hai cái răng cửa dài nhô ra, thích thú cười ha hả.
- Thôi ngay đi ! Anh dừng ngay cái việc gọi tôi là Cáo lại, nếu anh không có ý
thay đổi tôi sẽ gọi tên anh thêm dấu vào !
Lạc Thiên ném bút xuống đất, anh nhớ lại bữa cơm há cảo hôm nào, mặc kệ cô ta,
anh leo lên ghế nằm nghỉ, đúng là không thể hòa bình. Dựa lưng xoải chân thư
giãn, anh tựa trên quyển album màu bạc khá bắt mắt. Tiếng mở trang sột soạt,
anh vừa nhìn vào cũng vừa đưa mắt quan sát khung tranh, một Khả Vy trong trang
phục trắng tinh khôi đứng bên cạnh một người thanh niên lạ mặt mặc lễ phục,
găng tay trắng ân cần nắm tay cô. Các trang ảnh tiếp theo nếu tinh ý sẽ nhận
thấy đều là nụ cười ngượng ngạo từ hai phía, phảng phất nỗi phiền muội từ cô
dâu. Điều quan trọng nhất là không có một tấm hình nào của anh.
- Cái này giữ làm gì ?
- Cái này là cái nào ? - Khả Vy dù không ưa nhưng vẫn trả lời, cô nhìn vào
quyển sách trên tay anh - À, ảnh cưới của tôi !
Lạc Thiên quay lại nhìn thẳng vào mắt cô trong tíc tắc, đôi mắt sâu thăm thẳm y
trong hình, dù những tấm ảnh này cô đánh mắt rất nhiều. Cô đã đang phân biệt
rạch ròi giữa ảnh cưới của chúng ta tức là khung tranh to lớn kia và của cô với
phô ảnh chỉ ngang tầm một bàn tay. Có những thứ vật chất lớn lao dễ cầm nắm hơn
đôi bàn tay nhỏ bé gần mà thực xa.
- Tại sao lại giữ nó ? - anh hỏi lại.
- Tại sao anh cứ thích hỏi tại sao ? - Khả Vy cầm lấy cuốn album, ôm nó trên
ngực, không đi vào câu hỏi.
- … Nhưng… tôi thích nói thế đấy ! Cô hay nhỉ, tôi hỏi thì phải trả lời chứ,
không dùng từ tại sao thì lí do hay vì sao hả ? Ngớ ngẩn !
- Tôi thích giữ nó !
- Cô tưởng thích là được à, cô động não chút coi, họa hoằn bạn tôi tới nhìn
thấy, họ sẽ