
hà họ Cao, biết làm sao được khi tận đáy lòng cô đả kích tư tưởng ấy mà
trái tim lại ngỗ ngược đặt niềm tin.
- Cháu có làm gì bác không vừa ý ạ ? Hôm nay anh Thiên được nghỉ, cháu sợ dọn
dẹp gây ồn ào ảnh hưởng tới giấc ngủ...
- Cô thì giỏi bào chữa rồi ! Tôi đâu đến nỗi độc ác để cô cay độc lẻo mép với
cậu chủ ? Thật đáng ngờm, tối qua tôi vất đầu con búp bê kia đi mà khiến cô căm
thù kinh tởm đến nhường nào ? Thà cứ nói thẳng vào mặt già này chứ đừng làm trò
tiểu nhân !
- Bác nói cháu không hiểu ? Cháu hoàn toàn...
- Đừng có chối, cô đừng tưởng tôi không biết, cô lén lút nhắn tin tố cáo tôi
với cậu chủ chứ gì ? - Bà ném mạnh chiếc điện thoại vào phần chăn Khả Vy đắp
trên bụng.
- Tin nhắn điện thoại ? Bác đọc của cháu ?
- Thì đã làm sao ? Không đọc làm sao tôi biết bộ mặt thật của cô.
Khả Vy để chế độ im lặng chỉ báo đèn cho mỗi thông báo trạng thái điện thoại để
tránh làm phiền bà quản gia lúc ngủ. Cô tưởng mình đã khóc rất nhiều nên phủ
lớp chăn kín mít mà quên đi trong lúc đó bà đã có ý định theo dõi hộp tin nhắn
đến và đi. Có duy nhất một tin của Lạc Thiên.
- Cô có cần tôi đọc rõ cho không ? “Vy Vy à, em đừng để bà chằn lửa làm khó,
đêm ngủ chú ý đắp chăn cẩn thận đừng cho bà ta cướp, cũng đừng mềm mỏng để bị
mụ phù thủy ức hiếp. Cáo của anh mà lại chịu áp bức, anh sẽ cùng em vùng lên
đấu tranh. Nhớ dê con quá à ! Ngủ ngon nhé, đừng nghĩ ngợi” - Việc bà dịch
trôi trảy cho thấy cách nhìn nhận của Lạc Thiên là sai, Cao phu nhân tinh tường
chọn người rất khéo.
Người nguyên tắc đâu hiểu được ngôn ngữ của những người trẻ tuổi lãng mạn. Ý
tốt của anh cô hiểu, anh lo cô không ngon giấc, thương cô nếu như bị sai bảo,
chỉ là nếu như thôi vì anh đâu thực sự biết, tất cả xuất phát từ kinh nghiệm và
trực giác bao bọc cô.
- Cô định cãi là tự cậu chủ nhắn như thế phải không ? Đừng hòng lừa được tôi,
cô đã xóa tin gửi đi rồi !
Khả Vy không giải thích, khi một người đã có thành kiến với mình thì dù có làm
bất cứ điều gì cũng chẳng tốt hơn. Ai tin và kiểm chứng được cho cô chứ ?, quan
tòa nào sẽ phán xử được đây, chắc chắn không phải Lạc Thiên rồi.
Bà quản gia ra khỏi phòng, lặng lẽ cô ngồi đó, biết rằng khóc chẳng giải quyết
được gì nhưng tại sao hạt pha lê cứ tuôn rơi.
Lạc Thiên mở cửa, anh đứng từ hành lang nhìn xuống, bà quản gia đang lọ mọ làm
việc nhà, rón rén từng bước anh lại phòng bên gõ cửa.
- Cậu chủ, cô chủ vẫn đang ngủ ! - Bà tinh thông nói vọng lên.
Lạc Thiên chẹp miệng lắc đầu rồi đi xuống tầng. Bà già thật nhiều chuyện, anh
đành đâm nước nịnh nọt để có gì nhờ vả bà làm ngơ.
- Quản gia, bác đứng tuổi rồi, không cần vất vả như thế ! Bác nghỉ đi !
- Có nhọc gì ! Cậu chủ uống cafe !
Café đen mỗi sáng đã trở thành thông lệ, Lạc Thiên vẫn giữ thói quen thưởng
thức cái mặn mà từ vị đắng.
- Ly nước có mùi gì vậy ? - Anh khá kĩ tính, uống café thì chú trọng tận hưởng
hương nồng của hạt nông sản, hôm nay chiếc cốc át mùi cafe đen.
- À, tôi thấy lọ sữa kia có hương dễ dịu nên dùng để rửa chén bát, tôi nghĩ cậu
thích mùi thơm của nó nên cho một lượng đậm đặc !
- Cái đó là sữa dưỡng thể, sao lại dùng không đúng được ! Bác nên đổi đi, Khả
Vy mang thai dễ dị ứng với những thứ lạ lắm !
- Ồ, cô chủ thích như thế !
Lạc Thiên nhìn vào cốc cafe, trước đây Khả Vy đâu có đề xuất hỗn tạp như thế
nhỉ. Rõ ràng anh thấy bà ta là một người cổ hủ không hơn. Nhưng vì cô thấy đơn
lẻ, cô muốn coi bà như người thân thì anh cũng đặt bà làm một người bên đằng
ngoại để tôn kính. Tuy nhiên bà đừng ngăn cách tình cảm vợ chồng có được không
?
Khả Vy tìm niềm vui trong trò con rắn, cô tư lự cười nuốt nỗi đau, cô muốn vất
bỏ hết tất cả để đổi lại hai từ tự do, con đường bên anh cô gục ngã rồi, bế tắc
và không thở nổi. Con rắn cứ nuốt một chấm bi nhỏ trên màn hình đuôi sẽ dài
thêm một chút, cô cứ nhận hạnh phúc ảo của người ta lại đón thêm gánh nặng. Giá
như thời gian quay lại, những vòng quay đồng hồ đảo lộn, cô sẽ làm mọi cách để
bấu víu lấy cô nhi viện, tách mình khỏi hơi ấm mong manh.
- Em định đi đâu đấy ? - Lạc Thiên dừng tờ báo dang dở.
- Anh và bác ở nhà, em đi một lát - cô không muốn trả lời bất cứ thứ gì nữa, cô
cần tự do và thoải mái. Nơi căn nhà này ngột ngạt đã bao phủ.
- Để anh...
- Sao không bao giờ tôi được đi những nơi và làm những việc riêng mình tôi muốn
! - Bỗng cô cao giọng hơn bình thường, nhưng mọi uất ức không hề thuyên giảm vì
nó chưa được giải phóng.
- Em làm sao thế ? Quản gia, bà gây khó dễ cho vợ tôi ư ? - Lạc Thiên đứng lên
gọi với lại, Khả Vy đúng là đang vướng phải nỗi niềm nào đó.
- Đừng có đổi lỗi cho người ta ! Là anh, chính là anh là căn nguyên khiến tôi
bức bối đó ! Để yên cho tôi một ngày đi ! - Không dám quay lại, Khả Vy lững
thững bước đi. “Người ta” nói, người ta làm, người ta, người ta... người ta tạo
rào cản quá lớn, đào cái hố quá sâu