
hỗ cậu làm gì ?
- Đó, tôi khó hiểu ở chỗ đó - Gia Minh đang tìm cách giải quyết nhưng anh không
nói về chuyện cái thai - như cậu nói Lạc Thiên là người đường hoàng, chắc có
xảy ra việc gì không ổn.
- Kể từ ngày anh ta lấy vợ tôi đã thấy không ổn rồi. Cậu xem, cậu ta mới 25
tuổi, bằng chúng ta, ở tuổi này chuyện có con vẫn còn quá sớm. Khả Vy lại còn
quá trẻ. - Tuấn Kiệt vẫn mãi thấy khó nghĩ ở chuyện này, gần như lần nào nhắc
đến vấn đề của Lạc Thiên thì anh sẽ nói vậy.
- Vậy thì có sao, gia đình cậu ta thích trẻ con chẳng hạn ?
- Tôi không nghĩ thế, đứa trẻ sinh ra không chừng là người thừa kế, cần thừa
hưởng nhiều tố chất và gen tốt từ bố mẹ. Tôi nghĩ vì...
Gia Minh cho rằng Tuấn Kiệt lờ mờ đoán ra.
- Bác sĩ yêu cầu !
- Ôi ! Tôi tưởng cậu có phát hiện gì cơ. Nói nghiêm túc đi nào.
- Nếu Trần Hùng và Khả Vy ở chỗ cậu thì hẳn chuyện đã nghiêm trọng, và hai
người ấy tin tưởng cậu nhiều. Tôi sẽ nói cho cậu biết một vài khúc mắc của
mình, cứ thế này nhìn Lạc Thiên suy sụp tôi không cam. Cậu có nhớ hôm tôi gạ
cậu đi gặp mặt Nhược Lam không ? Cái hôm Khả Vy ngã xuống nước, cậu xích mích
với cô ấy và cả hai bị tắm bùn, thực ra hôm ấy chúng tôi định kiểm tra chuyện
gì đó giữa Lạc Thiên với cô ấy ở đêm tân hôn.
Vũ Gia Minh bỏ cốc rượu khỏi miệng, trợn mắt.
- Nói cụ thể hơn đi !
- Trần Hùng bày cách để Lạc Thiên có cơ hội kiểm tra Khả Vy. Cậu ta đưa ra lí
thuyết: bất kì đứa con gái nào đều bị nhột khi đàn ông chạm vào người, và Lạc
Thiên tán dương cái suy nghĩ chẳng ra làm sao đó. - Tuấn Kiệt chuẩn bị sẵn tai
để nghe Gia Minh phá lên cười, anh cũng thấy lạ là sao mình lại nghe theo hai
người gàn dở dạo đó.
- Cái đó mà cũng nghĩ ra ! Nhưng tức là chuyện này hơi tế nhị, đêm tân hôn của
hai người đó có vấn đề gì à ? - Gia Minh lấy tay bịt miệng, tay còn lại lượm
khăn giấy.
- Chú rể hôm ấy bị chuốc rượu không nhiều lắm nhưng lăn đùng ra, phải mấy người
khuân về. Sau hôm đó thì tôi thấy Khả Vy không có gì đặc biệt, cô ấy vẫn nhí
nhảnh và trẻ con, còn Lạc Thiên đâm ra tự than vãn. Vợ chồng gì kiểu họ, sống
với nhau cả đời chứ có một hai ngày đâu. À, còn điều này nữa, lúc cậu bế bổng
cô ấy lên, cô ấy dữ như bà chằn, tôi thám thính cho Lạc Thiên và nhận thấy,
dường như họ chưa làm tròn nghĩa vụ với nhau thì phải. Ha ha, khổ thân cậu hôm
ấy lĩnh trọn.
Nghĩ tới càng thêm tức, thì ra mình bị làm vật thế thân cho kế hoạch dở hơi
nhất quả đất. Gia Minh nghiêm giọng.
- E hèm !
- Thế nhưng họ lại có Cao Lạc Ba Chấm !... Chuyện này chấm dứt ở đây nhé, nghĩ
nặng đầu mà không có lời giải đâu ! Uống đi !
Tuấn Kiệt nâng cốc, kết thúc cuộc nói chuyện.
*
Gia Minh trở về nhà. Anh bật đèn sáng lên, Khả Vy tay ôm chân ngồi trước tivi,
chẳng biết thấy được gì từ màn hình đen ngòm.
- Cô định sống tiếp thế nào ? - Anh hạ người xuống.
- Tôi không biết, chắc sẽ tiếp tục diễn vai trò của mình ! - cô rời mắt khỏi,
thu về những ngón chân mình.
- Kể cả khi hai người trong giai đoạn li thân ?
- Vâng ! Chuyện đó đâu ảnh hưởng tới kịch bản ! - cô đếm số ngón chân, kết quả
là mười mà vẫn lặp lại, tựa hồ rảnh rỗi sinh nhàm chán.
- Rồi sau khi diễn xong ?
- Sẽ biến mất ! Đi tới một nơi nào đó chẳng hạn.
- Nhưng...
- Tôi không có gia đình, không người thân thì quan trọng gì. Chỉ có điều vẫn
chưa báo đáp công dưỡng dục của các xơ ở cô nhi viện - khẽ nhíu mày.
- Cô được sinh ra thì cũng có quyền tự quyết định cuộc sống, cớ sao cứ phải phụ
thuộc vào sắp xếp của người khác ?
Anh đặt hai tay lên vai cô, mặt đối mặt.
- Vậy ư ? Các vị xơ nói với tôi, khi mới tròn tháng, tôi đã không còn gia đình.
Cha mẹ tôi là công nhân làm thuê cho tổ chức khai thác khoáng sản trái phép,
nghề đãi vàng ven các con sông nhiều phù sa. Những gia đình làm công đều sống
quy tụ gần bờ, ngày ngày họ để đám con nít ở nhà để kiếm miếng cơm manh áo. Sạt
lở đất thì phải, thiên nhiên nhấn chìm cha mẹ chúng tôi và cả những vách nhà
lụp sụp. Một vài đứa trẻ con may mắn sống sót nhờ các chú cảnh sát, công an khu
vực... trong đó có tôi. Tất cả đều được đưa về cô nhi, Hy Viên dành cho các
cháu nữ... Ngay từ nhỏ tôi đã phụ thuộc rồi, kể cả ước mơ trở thành cảnh sát
cũng từ hoàn cảnh mà ra. Nhưng tôi thế này thì cứu được ai chứ ? Chỉ là tôi cầu
mong những người dân khổ sở được an toàn thôi ! Đến khi lấy chồng, tôi mong
được làm người vợ đảm đang, khi có con theo cách này tôi cũng ước ao là người
mẹ hiền. Tôi là người đơn giản, có khi tôi yêu cái nghề diễn viên thật rồi !
Trước lúc nghe những lời tâm sự, Gia Minh đã định thuyết phục cô bằng được việc
nói ra với Lạc Thiên. Cảnh sát ? Đó đâu phải nghề anh đeo đuổi, ước mơ nhất
thời trước hoản cảnh tù túng, đơn giản vậy thôi. Phần vì anh chưa đủ sâu sắc
hiểu cho cô. Trên Lạc Thiên còn có gia đình lớn, cô con dâu bé nhỏ này không
dám trái lời Cao phu nhân, anh không biết lí do kh