
ỉ trích
ai đó tham ăn sẽ bị gán là thùng nước gạo, Khả Vy đưa tay lên che miệng cười.
- … - Lạc Thiên bị nói chúng tim đen, đau khổ thừa nhận trong thâm tâm nhưng
lại không muốn bị lên lớp, anh quay trở lại chủ đề muôn thuở - Thật ra… anh
nghĩ chúng ta không cần thiết phải chia phòng ! - Anh bình thản gắp đồ ăn.
Như một tiếng sét đánh ngang tai, lần đầu tiên Khả Vy nghe từ miệng chính
Lạc Thiên xưng « anh » với cô trước mặt chỉ hai người, cô nín thở dừng toàn bộ
hoạt động. Gã lại nghĩ ra cái gì khác ?
- Dầu sao chúng ta đã nên vợ nên chồng, cũng đã trải qua… - Lạc Thiên quyết
định bạo miệng, đã đến lúc cho Cáo nhà e sợ thợ săn rồi - đêm tân hôn, trách
nhiệm thuộc về anh, thiết nghĩ chuyện đã lỡ, hai đứa mình chẳng cần phải ngăn
cách nữa, hôm qua anh sang phòng em cốt để thực hiện nghĩa vụ của người chồng !
- đôi mắt anh dần dần đưa lên nhìn Khả Vy, sáng như ông Mặt trời, chói lòa kẻ
khác.
- … Anh giỡn hoài, chúng ta chỉ là vợ chồng hờ thôi mà !
Lạc Thiên đếm được năm giọt mồ hôi nóng hổi xuất phát từ vầng trán Khả Vy, xem
cô ta sợ xanh mặt kìa, chiếc bát trên tay rung phải đến bảy độ richter, khà
khà, cô giễu tôi hay bị tôi giễu lại đây.
- Vậy thì sao chứ ? Trên danh nghĩa em đã là của anh rồi ! Mà đã là của anh thì
anh có quyền chiếm hữu !
Này thì nháy mắt cười duyên, ta sẽ cho cô biết thế nào là tột cùng của nỗi sợ
hãi, can tội cười đểu và không phục vụ ẩm thực cho chồng. Lạc Thiên cởi bỏ hai
chiếc cúc ngực, khiến cổ áo phanh rộng, triển lãm cho người đối diện xem tẹt
ga.
- Này này, tôi là của tôi ! - Khả Vy rợn tóc gáy, da gà nổi hẳn lên, răng va
vào nhau tạo thành thứ âm thanh hỗn loạn, hình như cổng vẫn đang khóa, làm sao
đây. Cách xưng hô của Lạc Thiên không bình thường như hai người chênh nhau sáu
tuổi, nó có phần mặn nồng như một đôi tình nhân thật sự.
- Em à, em phải biết cách chiều chuộng chồng chứ ! - Lạc Thiên thích thú tỳ
mạnh tay lên bàn chiếm thế thượng phong, vươn người sát hơn, cách cô chừng nửa
mét khiến chiếc áo hờ hững giữ chức năng trang trí.
- Anh… tôi cấm anh lại gần tôi đấy !
- Sao đâu em, chúng ta đã là phu thê, phải rồi, nhắc mới nhớ, cha mẹ anh mong
có cháu bế lắm rồi, Trần Hùng, Tuấn Kiệt còn chuẩn bị quà cho con của chúng ta
từ trước, không thể để phụ lòng họ.
- Không ! - Khả Vy đặt tay trước ngực, trước mặt cô giống như một con sói không
hơn không kém. - Lạc Thiên à, anh tỉnh lại đi ! Chúng ta kết hôn là để li dị,
anh còn Nhược Lam, hai người là của nhau !
- Hầy hầy, Nhược Lam nào ở đây, anh chẳng có Nhược Lam nào hết, anh chỉ biết
mỗi Khả Vy thôi ! Nào, lại đây, đến bên anh ! - Lạc Thiên theo đà đứng dậy vươn
tay, con Cáo kia dễ nạt quá mức.
- Anh đừng lại gần… anh mà lại gần tôi sẽ… đánh chết anh đấy !
Có một điều chắc chắn đúng, rằng : trong con ngươi Lạc Thiên lúc này duy chỉ
mang hình hài cô, vì vậy có thể coi là anh nói thật lòng mình. Khả Vy cũng
chẳng hơn, đôi mắt cô chẳng thể rời khỏi chính anh.
…
- Ha ha ha ha ha !!!!
Lạc Thiên cười đến nỗi chảy cả nước mắt, nhìn con Cáo bé nhỏ thu lu giữ chặt cổ
áo mắc cỡ. Anh đứng cười một lúc lâu rồi đường hoàng chỉnh lại trang phục.
- Hic hic... huhu hu hu uuuuu...
Nước mắt trực chào dần dần lăn trên gò má Khả Vy, cô khóc nức nở. Tự mình ngã
bệt xuống sàn nhà, thút thít giọt ngắn giọt dài, cô sợ mọi thứ ở nơi đây, sợ
mọi điều xa lạ từ con người kia. Tại sao số phận nghiệt ngã thế, tại sao ngay
từ tấm bé đã bắt cô phải đơn độc giữa kiếp người bao la. Cô chưa từng được nếm
mùi sữa mẹ, cũng chưa được cha chăm ẵm. Nếu có chăng chỉ là ngậm bình sữa pha
chất dinh dưỡng nhân tạo, chăng chỉ là các xơ già bế bồng, một người trông
nhiều cháu bé, bé quấy nhiều được bế tay, bé ngoan nằm võng. Xơ không đủ tay
đành dùng chân phe phẩy vòng tuần hoàn của tấm vải cột hai đầu và để trũng một
chỗ cho hai bé xoay đầu nằm chung.
Còn nhớ một lần, Khả Vy bé chậm cai sữa, cô nhi viện không đủ tiền trợ cấp để
đáp ứng những nhu cầu nhỏ bé của đám côi cút. Người trông trẻ ép cô phải nuốt
nước gạo đun nóng đặc quánh, cho thêm vài thứ vị bột sữa. Cô không ăn nổi mà
vẫn phải gắng, đến khi bị đau bụng quằn quại, chậm lớn một thời gian…
Nhưng các xơ cốt chỉ mong cho các cháu được lớn, còn gia đình họ Cao thực tế
lại lợi dụng sức lao động của cô. Nói là sức lao động bởi lẽ cuộc hôn nhân này
người tham gia lao động được trả lương cao, kèm theo ràng buộc về thể xác, trói
chân về thời gian, kìm giữ nơi tâm hồn. Cô muốn làm một người lao động tốt, thể
hiện qua việc tiếp thu những gì được truyền đạt, trở thành một người vợ, một
người con dâu, một con hình nhân phớt lờ mọi hoạt động tự toại của chồng. Có lẽ
cô đã đi quá xa nên nhận lấy quá nhiều nỗi ấm ức.
Cô thừa nhận mình không thích Lạc Thiên được người khác giới vây bủa, bạn hãy
nghĩ xem nếu một người chồng trăng hoa thì danh dự và nhân phẩm của người vợ để
đi đâu, đặc biệt hai người họ vẫn trong những ngày đầu