
hông?
- Nhưng anh tự nguyện
- Những lúc anh mệt mỏi, em có thể cho anh mượn vai em. Nhưng
không được lâu như hôm nay đâu đó. Em chưa muốn quăng bỏ cánh tay sớm
vậy đâu
Chi mỉm cười. Và Dương cũng mỉm cười. Tự nhiên anh thấy lòng bình yên
đến lạ. Thứ anh cần chỉ là vậy thôi, một chút bình yên giữa cuộc sống
đầy hỗn lọan
- Giữ chuyện gì trong lòng thì sẽ khó thở lắm đấy. Anh có muốn em share nó với anh không?
Nụ cười tắt lịm, anh ngạc nhiên quay sang nhìn Chi
Cô đang nhìn về phía trước
Mặt trời hắt lên tóc cô tỏa ra thứ ánh sáng lạ lùng
Dương nhìn Chi một lúc. Đôi mắt cô vẫn trong vắt như dòng nước dưới kia
Chi đang nhìn anh. Và cô mỉm cười. Nụ cười dịu dàng nhất mà anh từng thấy
- Cám ơn em, Chi. Em là người đầu tiên muốn anh chia sẻ
Anh nắm lấy bàn tay cô
Chi lại mỉm cười
- Không cần. Vì chúng ta là bạn
Là bạn? Nhưng dường như…..anh không thể làm bạn của em được nữa rồi
Trò chơi đang kết thúc? Hay chỉ mới bắt đầu?
Chiếc xe đỏ chóe dừng lại trước cổng nhà. Chi mở cửa bước xuống nhưng Dương đã kịp giữ tay cô lại
- Sao vậy?
Cô mở to mắt nhìn anh ngạc nhiên
- Cám ơn…vì ngày hôm nay
- Không có gì. Chúng ta là bạn mà chẳng phải sao
Xua tay, Chi bật cười trước vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Dương
- Chi ah
- Huh?
- Em nghĩ sao nếu anh nói…anh không muốn làm bạn của em?
- Hả?
- Anh nghĩ…có lẽ anh thích em mất rồi Chi ah
Vòng tay anh ôm lấy Chi. Cô sững người không cử động. Hơi ấm lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể khiến Chi thấy mạch máu mình như đông cứng lại
Vài giây sau khi não bộ đã bắt đầu họat động lại và phân tích rõ tình hình, Chi giơ tay đẩy anh ra
- Khoan đã. Hình như chúng ta có chút lầm lẫn
- …..?
- Chúng ta là bạn. Vậy thôi. Sorry em có việc phải làm
Nói rồi cô mở cửa xe và đi nhanh vào trong
Cái nhíu mày thóang qua trên khuôn mặt Dương. Nhưng rất nhanh sau đó là một nụ cười
Cuộc chơi này…dường như càng lúc càng trở nên thú vị
Đóng sập cửa nhà, Chi với tay lấy chai nước trên bàn uống ừng ực
Những chuyện vừa xảy ra hiện rõ mồn một trong đầu dù đang cố quên đi
Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Tên Hoàng Gia Kiệt nổi điên bất chợt còn chưa đủ sao
Bây giờ lại thêm một Cao Nam Dương từ đâu nhào ra nói thích cô
- Ôi điên mất
Vừa lắc đầu quầy quậy Chi vừa tiếp tục uống cạn chai nước mong làm nguội bớt cái đầu đang bừng bừng lên của cô
Nhưng tự nhiên trong đầu Chi hiện ra hình ảnh Dương gục đầu vào đôi bàn tay với bờ vai run rẩy
Và cả những giọt nước mắt của Kiệt
Phức tạp quá đi mất
Sao tự nhiên cô lại dính vào mớ rắc rối này cơ chứ
Vừa nghĩ Chi vừa gãi cổ. Đó là một thói quen khi cô bối rối
Bỗng nhiên Chi nhận ra cổ mình lành lạnh như thiếu một thứ gì
Sợi dây chuyền của mẹ
Giật mình, cô sờ lại trên cổ thêm lần nữa
Không có
Thôi chết đâu mất rồi?
Ngay lập tức, Chi chạy như bay đi tìm
Sau hơn nửa tiếng lục lạo tung tóe cả nhà lên mà kết quả vẫn là không thấy
- Chết tiệt ở đâu rồi
Cô cáu kỉnh lầm bầm, nhìn quanh khắp căn phòng
Không thể được. Đây là vật cuối cùng mẹ để lại cho mình
Không gian đang yên tĩnh thì vang lên bởi một tiếng nói quen thuộc
- Có đang tìm gì không?
- Tìm cái gì kệ tôi. Mắc gì….
Đột nhiên Chi khựng lại. Lẽ nào….
- Anh có thấy sợi dây chuyền của tôi không?
- Thay đồ đi. Đi với tôi
- Eh anh….này
Không để Chi nói cho hết câu, tiếng sẫp cửa đã vang lên. Cô nhíu mày nhìn chăm chăm vào cái cửa ngay trước mặt mình
- Anh lại giở trò gì nữa vậy hả Hoàng Gia Kiệt?
Đưa ly rượu trên tay lên trước ngọn nến, Kiệt nghiêng đầu ngắm nhìn. Thứ chất lỏng đỏ sẫm ánh lên thứ ánh sáng mê hoặc
Nhìn vào Kiệt có vẻ như đang rất điềm nhiên nhưng không ai biết rằng trong lòng anh lúc này đang bùng lên một "ý đồ"
Hai tiếng này cứ mãi sôi sục trong đầu Kiệt
Chỉ một lát nữa thôi, công việc sẽ xong
Tiếng mở cửa khiến Kiệt ngước lên nhìn
Cô gái chậm rãi bước vào
Chi ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh. Cả căn nhà hàng sang trọng không có
một bóng người. Ah dĩ nhiên là ngọai trừ cái kẻ cô ghét cay ghét đắng
đang ung dung ngồi bên chiếc bàn trải khăn trắng muốt
Anh muốn làm gì nữa đây?
Nở nụ cười tuyệt đẹp chứa đầy thứ ma lực chết người, Kiệt đứng dậy kéo
ghế cho Chi. Cô nhíu mày nhìn anh nghi hoặc nhưng vẫn ngồi xuống
Mặc kệ đi, mình đến đây là để lấy lại sợi dây chuyền của mẹ. Gây với anh ta chẳng có ích lợi gì
- Anh…có thể trả sợi dây chuyền cho tôi được chưa?
- Dĩ nhiên là tôi sẽ trả nhưng phải bây giờ
Anh trả lời b