Duck hunt
Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi (Xuyên Không)

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi (Xuyên Không)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322562

Bình chọn: 7.5.00/10/256 lượt.

* Kéttttttttttt

Rầm -Trên đường phố một cô bé học sinh trung học đang nằm dưới vũng máu đỏ,tay vẫn còn cầm cây kem đang ăn dở.Nếu chứng kiến được cảnh này..,tất cả mọi người đều thấy ghê sợ rồi,nhưng ai nấy đều không quan tâm nhanh chóng đưa nó vào bệnh viện cấp cứu mặc cho tên thủ phạm đâm vào nó đã chạy trốn.

****

Trong phòng cấp cứu,vị bác sĩ trẻ đo nhịp tim cho nó,gắn máy trợ hô hấp rồi bắt đầu quá trình phẫu thuật,hình như có một mảnh kính đã đâm xuyên qua tim của nó,nếu không lấy ra kịp e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.Lúc này gia đình nó đã có mặt tại bệnh viện khi được những người đưa nó vào bệnh viện thông báo.

Ở bên trong,không khí ngộp đến nghẹt thở,tất cả bác sĩ và y tá đều chăm chú vào ca phẫu thuật này,họ càng không muốn một cô bé trẻ tuổi như nó phải chết:

-Kéo

-Đây.Cô y tá đưa cho vị bác sĩ

-Cắt

...

-Khâu lại

...

-Cắt.

-Bác sĩ,mảnh kính vào sâu bên trong rồi,mất máu nhiều quá.

-Nhanh,chuẩn bị móc

-Vâng,đây

-..-

-Nhanh,máy trợ cấp cho tim đập lại..

-Vâng..

.

.

Tít tít...

-Không xong rồi..bác sĩ,hình như đã hết Oxi trong bình

-Bơm thêm..

-Vâng.

.

.

Tít tít tít,trên màn hình theo dõi tình trạng ngày càng yếu dần,một tiếng kéo dài rồi mất hẳn tín hiệu.tất cả bác sĩ và y tá thở dài lắc đầu:

-Thật tiếc cho cô bé.

-Nhưng cũng đã hết cách rồi..

...

Các bác sĩ và y tá bước ra với một tâm trạng cực xấu.Khẽ tháo cái bịt mặt ra,anh bác sĩ trẻ nhất nói ,giọng khàn khàn:

-Chúng tôi đã...gắng hết sức....hãy gặp bệnh nhân lần cuối.

Mẹ nó nghe xong,ngất lịm đi,được bác sĩ đưa ngay đến phòng bệnh để làm tỉnh lại.

**Trong căn phòng nó nằm,một luồng sáng hiện lên rồi biến mất thay vào đó là một khu vườn rộng lớn hiện ra **

*-Ông..ông là ai?_nó sợ hãi lùi lại phía sau*

*-Đừng sợ,ta là thần chết...nhưng ta không muốn cháu chết,cháu muốn đầu thai chứ?*

*-Ông nói dối,ông sẽ hại tôi_nó la lớn lên*

*Không..đi theo ta_ông nói rồi bế nó lên và cưỡi con ngựa bạch mã màu trắng chạy đi mất*

(thần chết cưỡi bạch mã cho nó oách ý mà ^^ đừng thắc mắc)




Một lúc sau,ông ta đỡ nó xuống ngựa rồi đưa nó đến một nơi rất kỳ lạ.

Phải chăng,đây là Thiên Đường..hay là địa ngục nhỉ?

Nó thầm nghĩ rồi bước theo ông ta,trong lòng không một chút lo lắng,có lẽ..nó đã chết rồi nên cũng không cần thiết phải sợ gì nữa.

Dừng lại một cánh cổng,ông ta chỉ tay vào kia rồi bảo nó:

-Bước vào đấy

-Sao...sao lại bắt bước vào?Ông không vào sao?

-Nhìn vào trong đi,cháu sẽ hiểu tất cả

Nói xong,ông ta biến mất .Nó nhìn vào bên trong,kỳ thật,đó là một nơi trong rất cổ đại,nhưng cũng khá sang đối với thời cổ..lặng lẽ nép sau cánh cổng,nó nhìn thấy một cảnh tượng càng kỳ bí hơn.Một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần có đôi mắt đen láy to và đẹp y hệt nó,mũi rất cao,môi đỏ và căng mọng,kết hợp với bộ đồ trong rất đẹp,không giống như váy dạ hội mà là một bộ váy cổ.Cô ta nằm bất tỉnh trên chiếc giường và bên cạnh là một nữ nhân khác,có vẻ như đó là a hoàn,cô ta đang chăm sóc cho tiểu thư của mình thì phải? Ừm,đúng rồi là thế?Nó khẽ suy nghĩ

-Vào nhanh đi,cháu hãy làm nữ nhân đó_Giọng nói phía sau lưng nó bất ngờ vang lại,nó giật mình,không thấy bóng dáng ai sau lưng mình nhưng lại nghe thấy,nó hơi run.

-Nhưng.. phải nhập vào người đó sao?_Nó hỏi lại tiếng nói đó

-Ừm,nhanh lên,không còn thời gian đâu

Một luồng gió mạnh thổi qua nó,nó bước nhẹ vào trong cánh cổng và một ánh sáng hiện ra....cuốn lấy nó.Ánh sáng chói chang ấy đưa nó bay nhẹ trong không trung,nó nhắm tịt mắt lại...khư khư giữ mình.




(Giờ nó đã chính thức qua cổ đại rùi,tg sẽ xưng nó = nàng nha)

Nàng tỉnh dậy,dụi dụi mắt rồi há hốc miệng nhìn xung quanh.Không ngờ nàng đã nhập vào nữ nhân đó thật,nhìn lại nàng khẽ giật mình..Thân thể nàng đã được thay đổi,không phải một nhóc cao 1m56 nữa mà là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp cao khoảng 1m68.

Khi nàng tỉnh dậy thì cô a hoàn vội bước vào,nhìn thấy nàng tỉnh cô ta liền chạy đến ôm chầm lấy nàng,mặt mừng rỡ:

-Tiểu thư,người tỉnh rồi..người có biết Tiểu Nhi Hoàn đã chờ người dậy rất lâu rồi không?

-chị....là..?_Nàng thắc mắc không hiểu đây là ai,lúc nãy đã nhìn nhưng vẫn còn chưa hiểu một số chuyện.

-Tiểu thư nói gì vậy,chẳng lẽ tiểu thư không nhớ Nhi Hoàn là ai?

Nàng lắc đầu.Phải rồi,đây là cổ đại vậy chẳng lẽ phải xưng như trong mấy bộ Phim mà nàng đã xem sao?nào là Huynh muội rồi đại tỷ mẫu thân ... hả?Vậy nơi đây ắt hẳn có vua rồi ,ăn mặc thế kia mà.. ?Nàng suy nghĩ

-Tiểu thư,không ngờ tiểu thư lại mất trí nhớ rồi

-Em...à,..Ta...bao nhiêu tuổi vậy?

-Hả?Cả tuổi mà tiểu thư cũng không nhớ sao?Tiểu thư cần Nhi Hoàn gọi đại p