
Hiểu Thuyên lao như điên vào Thần, nhưng mất lí trí thế nào mà vấp xuống giường, ngã đau đớn trong tủi hổ và trật cả tay
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Hiểu Thuyên hét lên khi Khôi Thần chỉ vừa chạm nhẹ vào chỗ bị thương
- Có nghiêm trọng vậy không?
- Anh không bị sao mà hiểu được hả?
- Được rồi ngồi yên đi buổi chiều bác sĩ mới đến được
- Buổi chiều?? Không lẽ bắt em ngồi không như vậy đến buổi chiều sao?
- Muốn phế luôn cái tay thì cứ việc quậy
- Aaaaaa, tại anh hết tên chết tiệt, anh phá hỏng kế hoạch cả ngày hôm nay của em rồi
- Ngoài trời tuyết rơi như vậy thì đi được đâu mà đòi kế hoạch
- Em có nói là ra ngoài chơi đâu
- Chứ là gì?
An Hiểu Thuyên chợt mỉm cười, nụ cười lạnh thấu xương
- Sơn đàng hoàng một chút đi
Thuyên lấy bên tay lành kéo kéo tóc của Thần
- Là tại cái này chứ có phải tại anh đâu
Khôi Thần mất kiên nhẫn đáp, Thuyên hừ một phát, rồi chồm lên cầm lấy cây sơn mà làm mẫu
- Đó, như vậy nè, làm theo đi
Thần lầm bầm gì đó rồi cũng làm theo, Thuyên lấy hai đầu gối ép mặt hắn lại
- Nói gì đó, sơn lại ngón cái đi
Thuyên ngồi trên ghế thích thú nhịp nhịp tay, chân gác qua vai Thần và mỉm cười khi thấy tên chồng tập trung sơn móng chân cho mình
- …..Nếu cô thực sự yêu anh ấy thì cô cũng đủ nhẫn tâm đấy
- Ý cô là gì?
- Cô để cho anh ấy yêu cô, rồi đùng một cái, cô chết, cô mang theo tình yêu vĩ đại của cô chôn sâu dưới 3 tấc đất, còn anh ấy phải chung sống với nỗi nhớ đến suốt đời, như vậy chẳng phải rất đáng thương hay sao
An Hiểu Thuyên tựa cằm vào đầu gối, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, vì Khôi Thần ngồi dưới đất quay lưng về phía nó nên hắn không thấy nó đang khóc. Hiểu Thuyên cắn chặt vào đầu gối, cố ngăn những tiếng nấc, cho đến khi đầu gối tứa cả máu, thì nước mắt cũng đã khô, và cũng chính khoảnh khắc đó, An Hiểu Thuyên bàng hoàng nhận ra…
….nó đã mất vị giác
- Làm gì vậy?
Dương Khôi Thần đặt dĩa bánh mì ốp la xuống, vừa với tay lấy chai tương vừa hỏi Hiểu Thuyên. Nó hơi giật mình, rồi ậm ừ cầm muỗng lên ăn
- Thế nào?
Khôi Thần nheo mắt nhìn vợ, Thuyên một chút cảm xúc cũng chẳng có, chỉ nhẹ lắc đầu, rồi nó tọng hết tất cả vào miệng và bước ra xem ti vi
- Có chuyện gì vậy?
Khôi Thần từ đằng sau phóng lên ghế, ngồi xuống bên cạnh Thuyên, lo lắng hỏi
- Không gì?
- Em bệnh sao?
An Hiểu Thuyên gạt mạnh tay hắn ra, bực tức nói
- Đã nói là không sao
Nó toan bước lên lầu thì Thần nắm chặt tay nó kéo lại
- Em tưởng anh tin sao? Nói rõ ràng đi
- Bây giờ tôi rất nhức đầu anh đừng làm phiền tôi nữa
Hiểu Thuyên không nén được hét lên, vùng mạnh tay ra, chạy thật nhanh lên lầu và đóng rầm cửa lại. Dương Khôi Thần nhìn theo lòng đầy bất an
Ở trong phòng, An Hiểu Thuyên ngồi bệt xuống sàn, gục mặt vào đầu gối, tay vò rối cả mái tóc . Ngồi bất động một lúc lâu, bất chợt nó đứng bật dậy, thay đồ và xách cặp đi ra ngoài
- Này đi đâu?
Khôi Thần hỏi với theo khi Thuyên đã đi đến cổng, nó buông câu gọn lọn
- Đi học
- Tao đã nói hai đứa bây là gấp đôi tiền rồi mà, nghe không thủng sao?
Dan, tên đầu gấu nổi tiếng trong trường rít một hơi thuốc, nhăn mặt không hài lòng nhìn Won và Gim. Gã rít thêm một hơi nữa trước khi thảy điếu thuốc xuống đất và đạp lên người Won
- Tao nhắc lại lần nữa, 2 đứa, gấp đôi tiền, understand?
- Phát âm không chuẩn thì câm họng chó mày lại đi
Dan ngước đầu lên nhìn, từ xa, một bóng người đang tiến lại. Gã nhếch mép khi nhận ra người đó là ai
- Đừng tưởng là chị hai tao sẽ nể mặt mày
- Không cần
Hiểu Thuyên cười đáp lại đầy khinh bỉ
- Tốt thôi, là mày bao đồng trước, đừng trách tao
Thuyên gật gật đầu như mất kiên nhẫn, Dan ra hiệu cho đàn em xông lên, vì gã không phải không nghe đến tiếng tăm của nó bên trường kia nên để cho chắc thắng thì mang tiếng đánh hội đồng cũng chẳng sao
An Hiểu Thuyên tay không chấp hết, dùng tất cả sức lực cùng sự phẫn nộ uất ất để đánh, cũng làm bầm dập vài tên nhưng rất nhanh, nó lả dần đi. Lát sau chỉ còn nghe tiếng của đám con trai vô liêm sỉ đang liên tục đạp vào thân người bé nhỏ kia
Won và Gim ban đầu thầm cổ vũ cho Thuyên, nhưng dần dần thì không tin nổi vào mắt mình, Mất cả vài giây, Won mới trấn tỉnh lại, cậu không biết phải làm gì, tay chân cứ cứng đờ và chỉ biết mở to mắt mà nhìn. Gim thì bật khóc, quay mặt sang nơi khác, tay run rẩy đưa lên che miệng
- Lũ khốn
Khi thấy một vệt máu xuất hiện nơi khóe miệng An Hiểu Thuyên, Won chịu hết nổi, cậu hét to rồi lao lên đỡ đòn cho Thuyên. Những cú đạp liên tiếp giáng đến tới tấp. Won ôm Thuyên vào lòng, dùng hết sức che chắn cho nó, nhưng vẫn không được khi cú đánh đến t