Wind’S Love

Wind’S Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326875

Bình chọn: 8.5.00/10/687 lượt.

/>
*

Lời tạm biệt…

- …vì thế em càng không thể tha thứ cho anh…



Kris lui
ra,một khẩu súng đã đặt trên ngực Phong. Gương mặt tuy đầm đìa nước mắt nhưng
ánh mắt thì lạnh băng

Phong không bất ngờ, hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt sâu
thẳm khó dò

Tay Kris không hề run, khẩu súng chĩa thẳng vào ngực trái của
Phong. 2 người vẫn lặng lẽ nhìn nhau qua làn mưa

Kris nói khẽ, giọng nhạt
thếch, đôi mắt nâu nhòa trong mưa

- ..X



- Tiểu Phong, chạy chậm thôi

- Nhưng mẹ ơi, nếu không nhanh lên thì hết kem
chocolate mất

Bạch Dĩ Thuần nhìn đứa con gái yêu, lắc đầu cười

- Mẹ ơi mẹ
ơi, Tiểu Phong mua được kem chocolate rồi này

Kris nhe răng cười tươi, làm lộ
những chiếc răng nhỏ đều tăm tắp

Dĩ Thuần gật đầu đáp lại con. Kris vui vẻ
cầm cây kem chạy về phía mẹ, tung tăng thế nào, nó vấp phải cục đá, thế là cả
người và kem đều đổ nhào xuống đất

Kris òa lên khóc, Dĩ Thuần chạy nhanh đến
bên con

- Bé con, con có bị đau ở đâu không?

Nó không đáp, chỉ chỉ xuống
cây kem dưới đất. Cô cười dỗ con

- Nào đừng khóc nữa. Mẹ mua cho con cây mới
nhé

- Không chịu đâu. Cây này là ngon nhất rồi

- Được rồi, bé con ngoan,
con nhìn xem, con khóc đến nỗi chân chảy máu luôn rồi này

Kris nhìn xuống
chân, một vết xước nhỏ đang rướm máu. Cảm giác đau rát ập đến, khiến nó quên đi
cây kem ngon lành

- Vì con khóc nên nó mới đau thế ạ?

Kris ngây ngô
hỏi

- Ừ, nên con hãy nín đi nào

Cô đưa tay lau khô những giọt nước mắt
trên khuôn mặt đáng yêu của con, rồi dang tay ra

- Bé con, có thích được bế
như công chúa không?

Kris nhảy cẫng lên, môi nhanh chóng lại vẽ nên nụ
cười

- thích thích, bế bế

Khi đi ngang qua 1 hiệu thuốc, Dĩ Thuần nói

-
Bé con muốn xem ảo thuật không?

- Dạ muốn

Cô bế Kris vào

- Nhắm mắt lại
nào!

Nó ngoan ngoãn làm theo. Dĩ Thuần nhanh chóng dán băng keo cá nhân vào
vết thương của con

- Xong rồi

Kris mở mắt ra, nhìn xuống chân, ngạc nhiên
reo lên

- A, vết thương biến mất rồi này

Cô bật cười. Rồi Kris cứ 1 mực
đòi mẹ dạy cho. Cô đưa hộp băng keo cá nhân cho con, bảo nó đây là hộp nhiệm
màu, có thể chữa lành mọi vết thương, khi nào bị trầy xước thì lấy ra
dùng

Kris vui sướng nâng niu chiếc hộp, xem như bảo bối

- Được rồi, chúng
ta đi về nào

Nó gật đầu, nắm tay mẹ, 2 mẹ con tung tăng bước ra khỏi tiệm
thuốc

……

- Mẹ àh, chúng ta ra ngoài chơi đi

- Khụ..hôm nay mẹ không được khỏe, để
ngày mai nhé

- Hôm trước mẹ cũng nói như vậy

Kris cúi đầu buồn bã nói. Dĩ
Thuần xoa xoa đầu con

- Mẹ xin lỗi bé con, hãy chờ ít hôm nữa nhé

-
Không

Nó gạt tay mẹ ra, tức giận hét lên

- Mẹ không giữ lời hứa, cả cha
cũng vậy, cha đã nói sẽ về kịp chuyến đi dã ngoại trong trường, nhưng cha đã
không đến, giờ đến cả mẹ cũng vậy, mẹ cũng như cha, đều không yêu thương Tiểu
Phong, con không cần nữa, không cần nữa

Nói rồi, Kris chạy khỏi nhà, mặt đầm
đìa nước mắt

- Tiểu Phong, Tiểu Phong

Dĩ Thuần chạy đuổi theo con, nhưng
vì đang mang bệnh nặng trong người, nên ra đến phố thì cô không thấy bóng con
đâu nữa. Cô hoảng hốt. Bây giờ là mùa đông, tuyết phủ khắp con đường, Dĩ Thuần
chỉ khoác 1 chiếc áo mỏng, cái lạnh thấm vào bờ vai gầy yếu. Môi cô nhợt nhạt,
không ngừng gọi tên con, thân người mảnh mai cứ mải miết băng qua hết phố này
đến phố khác, đôi mắt tuyệt đẹp chỉ mong bắt gặp 1 dáng đi bé nhỏ thân
yêu..

Dĩ Thuần nào muốn thất hứa với con, nhưng những cơn ho hằng đêm vẫn cứ
hành hạ cô, khiến giấc ngủ không được tròn đầy, người lúc nào cũng mệt mỏi.
Những lúc ấy, cô khao khát được ngả người vào vòng tay của Hàn Thiên, nhưng anh
luôn không mấy khi ở nhà, nhiều lúc anh chỉ bay về, gặp cô được 1, 2 tiếng, chưa
kịp nhìn thấy con thì lại phải đi ngay. Vì thế, cô yêu con lắm, yêu cả phần của
Hàn Thiên. Càng nghĩ, lòng cô càng như lửa đốt, cái lạnh của mùa đông chẳng thể
nào làm dịu đi ngọn lửa trong cô

Tuyết bắt đầu rơi

Từng bông tuyết trắng
xóa lượn lờ khắp bầu trời, đậu lên người Dĩ Thuần, làm ướt đẫm chiếc áo khoác
mỏng manh

Cô trượt chân ngã xuống tuyết. Cơn ho lại ập đến, khiến cô gập
người lại mà ho, ho đến khi không thở được nữa, đến khi khuôn mặt đỏ bừng, đến
khi, trên nền tuyết trắng xóa in đậm một vũng máu. Mắt cô hoa lên, trời đất quay
cuồng, chính lúc đó, Dĩ Thuần đã bắt gặp được dáng người bé nhỏ của con…

Kris
chạy ra khỏi nhà, chạy mãi chạy mãi, chạy đến khi không còn sức nữa, nó đi chậm
lại. Cứ để mặc nước mắt rơi ướt khuôn mặt. Nhưng Kris khóc không phải vì giận
mẹ, mà là giận cha. Nó giận ông vì không giữ lời hứa, giận ông vì không quan tâm
đến mẹ con nó, giận ông vì ông chẳng lúc nào ở nhà, giận ông vì ông cứ để mẹ
chờ…Không biết đã bao lầ


Polaroid