
quan tâm như thế. Nó khẽ lắc đầu:
- Em không sao. Cậu ấy cứu em. - Rồi chỉ tay về phía Quân.
Bây giờ Mạnh Hùng – tên của anh trai Phương - mới để ý đến Quân. Vừa nãy do lo lắng cho em gái mà anh không biết đến sự có mặt của Quân trong
phòng.
- Chào cậu. – Anh đưa tay ra lịch sự chào.
- Chào anh, em là bạn của Phương. – Quân bắt tay anh.
- Cảm ơn cậu đã cứu nó. Con bé này ngốc lắm. Đi đứng không cẩn thận gì cả. – Anh Hùng lắc đầu.
- Haha… Cái này thì em cũng biết.- Quân cười lớn. Cái này thì cậu cũng phải công nhận. Nó ngốc vô cùng.
- Con bé cũng tỉnh hẳn rồi. Phiền cậu đưa nó về được chứ? Tôi có việc
phải chạy về công ty. – Anh Hùng có vẻ rất tin tưởng Quân. Ngay từ đầu
gặp cậu anh đã có thiện cảm với cậu: đó là một thanh niên chững chạc,
đôi mắt toát ra được sự nghiêm túc cương nghị và nhất là, cậu rất yêu
thương quan tâm em gái anh. Đủ để anh tin tưởng giao phó cô em gái cưng
của mình.
- Vâng. Nhất định rồi. Em sẽ đưa Phương về nhà cẩn thận. – Quân gật đầu chắc nịch.
Bỗng anh Hùng khựng lại. Hình như anh vừa nghĩ ra một điều gì đó. Anh
ngoắc ngoắc gọi Quân, nhỏ to cái gì đó mà nó không nghe rõ.
- Vậy anh đi đây. Cảm ơn cậu. - Rồi anh quay sang Phương - Nhớ giữ sức khỏe đấy, anh đi đây.
- Em chào anh. – Nó gật đầu.
Chờ anh Hùng đi khuất hẳn, nó mới quay sang Quân, hỏi:
- Anh Hùng vừa nói gì với cậu thế?
- Không có gì. – Quân lắc đầu. – Anh cậu nhờ tớ chăm sóc cậu.
- Anh tớ quý cậu rồi đấy.
- Sao biết?
- Lần đầu tiên tớ thấy anh tớ “gửi gắm” tớ cho người khác mà. – Nó nhún vai.
- Haha… Cậu thấy khỏe chưa?
- Khoẻo. – Nó giơ cái tay bé tý ra như lực sĩ chứng minh cho Quân xem.
- Ừm. Thế thì về thôi.
Trên đường về.
Nó ngồi ở băng ghế sau, cầm lấy tay Quân trêu trêu:
- Cái này giống như bên Hàn Quốc băng tay vào rồi xin chữ kí thần tượng lên trên ấy. Để tớ kí cho cậu.
- Cậu có phải thần tượng đâu.
- Ai bảo? Tớ đứng top trong lớp đấy. – Nó cười khà khà.
Quân chìa cái bút dạ cho nó, nheo mắt trêu:
- Vâng, thế mời thần tượng kí cho em.
- Ừ ừ. Chú cứ để chị. Nhìn chú là chị biết chú là fan cuồng của chị rồi. – Nó giật lấy cây bút, kéo tay áo lên rồi hí hoáy viết viết vẽ vẽ trên
cánh tay băng trắng xóa của Quân.
- Láo. Tớ hơn cậu 1 tuổi đấy.
- Kệ, cậu xưng “em” với tớ trước.
Quân khẽ cười. Nó cắm cúi viết. Cái mỏ hơi chu ra, mũi chun lại, tay
viết mà không chớp mắt. Mái tóc che gần cánh tay nên cậu không nhìn thấy nó đang viết gì. Kiểu này mà viết linh tinh thì thể nào cũng bị ăn mấy
cái cốc.
- Đây. Xong rồi. Chữ kĩ thần tượng hơi bị hiếm đấy. – Nó đẩy đẩy tay Quân.
“Tri kỉ của Quân. Ngoằng ngoằng ngoằng ngoằng… Trái tim..” Quân lẩm bẩm.
- Cậu đọc cái kiểu gì ấy, chứ kí đẹp như thế “ngoằng” cái gì.
- Chữ kí như một đàn giun nhảy múa. – Quân nói thế nhưng trong lòng cũng phải công nhận chữ kí nó đẹp như ”rồng bay phượng múa” thật. Cũng vì
chữ kí của nó mà sau này cậu nhất quyết không chịu thay băng (nhưng vẫn
phải thay vì bà Mai đã sai vệ sĩ đè cậu ra rồi cho bác sĩ thay băng, tất nhiên là Quân không giãy giụa được, 3 người vệ sĩ to như voi cơ mà ^^).
- Xùy xùy. Đừng có ghen tị với chữ kí của tớ. – Nó sấn tới cấu Quân.
Quân kéo tay nó ra rồi nghiêm mặt.
- Cấm động đến thân thể ngọc ngà của trẫm.
- Gì cơ? Này thì trẫm. – Nó cấu mạnh hơn, xoắn ngược lên. Kiểu này đau phải biết.
- Thôi không đùa nữa. Nghe tớ nói đây. – Quân cầm tay nó, không cho cấu nữa. - Bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ chở cậu đi học.
- Hở? – Nó trố mắt hỏi lại.
- Chở-cậu-đi-học. – Quân chậm rãi nói lại từng chữ.
- Không cần đâu. Tớ tự đi được mà. – Nó phẩy tay.
- Tự đi được mà lại như chiều nay. Tớ mà không kéo cậu ra thì giờ cậu lên ban thờ rồi đấy. – Quân nạt.
- Đấy chỉ là sự cố không đáng có. – Nó lắc đầu.
- Không bướng nữa. Mai tớ sang đón. Cả anh cậu cũng nhờ tớ rồi.
- Cái gì? Lúc nào?
- Lúc ở bệnh viện. Anh cậu gọi tớ ra.
Thì ra lúc anh Hùng với Quân to nhỏ là nói về chuyện này. Anh Hùng mà đã nhúng tay vào chuyện này thì có cho vàng nó cũng không dám cãi. Mặt nó
méo xệch đi. Căn bản là sợ cái lũ hám trai kia. Chúng nó mà thấy Phương
đi cùng Quân thì bọn nó xé xác Phương mất. Lại được cả cái Huyền có cơ
hội trêu nó nữa. Huyền là cái đứa tích cực nhất trong việc gán ghép nó
với Quân mà . Kiểu gì cũng chết. Nhưng chết với anh Hùng thì thảm lắm.
Thôi thì… chết với cái lũ thèm trai mãn tính kia vậy. Nó thở dài:
- Haizzz….
- Thế nhé. Không bàn cãi nữa.
- Ờmmmmmmm. – Nó chề môi, vẻ mặt bất mãn kinh dị.
- Cậu không thích đi học với tớ à?
- Không, không phải. – Nó vội xua tay, ngập ngừng - Tại tớ sợ… Lại bị đồn tiếp.
- Sao phải soắn. – Quân ngoác miệng, cười thấy cả họng.