Teya Salat
Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327064

Bình chọn: 8.00/10/706 lượt.

i vọng. Biết đâu điều kì diệu lại xảy ra.

Nó lại cười.

- Cháu xin lỗi. Nói chuyện với ông mà lại cứ nhắc đến cái tên đáng ghét
ấy. – Nó nhìn lên bia mộ. – Có sương đọng lại, để cháu lau đi cho ông
nhé.

Nó lục trong túi xách cái khăn tay rồi đưa lên bia mộ của ông. Cái tay
vụng về lau qua lau lại rồi bất chợt run run và dừng lại.

Cổ họng nó nghẹn ứ. Cảm xúc nó cố gắng nén lại đang bướng bỉnh trào lên. Nó cắn chặt mu bàn tay để không bật ra tiếng. Nước mắt cứ thế là trào
ra, ướt đẫm cả khuôn mặt. Nó nhắm chặt mắt để ngăn không cho nước mắt
chảy ra. Vậy mà những dòng nước trong suốt kia vẫn thoát ra được qua mi
mắt, lăn dài trên má.

Nó gục xuống đầu gối. Đôi vai run run.

Nó thật sự rất mong Quân ở đây, ngay lúc này để lau đi những giọt nước mắt nóng bỏng đang thấm ướt tay áo nó.

Nhưng chẳng có ai cả...

***

Lớp học vẫn ồn ào như mọi khi. Chúng nó cứ lợi dụng lúc Huyền “hạnh phúc” để làm loạn.

Nó gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Lại thức đêm.

- Hey hey hey... – Cái giọng phè phỡn của thằng Hưng “chim lợn đầu đàn” – Có thư gửi cho mày này.

Nó uể oải ngồi dậy. Đúng là ngủ cũng không được yên. Nó dụi đi dụi lại cái đôi mắt gấu trúc mới nhìn rõ.

“Hết giờ gặp tớ ở bể bơi.

Quân.”

Nó mở to mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Đúng là nét chữ của Quân.

Quân trở về!

Sau từng ấy thời gian thì cậu cũng trở về.

Khỏi nói nó vui sướng thế nào.

Hết giờ nó vội vàng thu dọn xách cặp chạy nhanh đến bể bơi.

Trong lòng nó hàng nghìn bông hoa sung sướng nở rộ.

Và nó đã quên mất rằng: Quân rất ghét viết thư!

Bể bơi của trường Võ Thị Sáu được xây dựng riêng trong một tòa nhà lớn ở phía đông trường học.

Từ lớp nó chạy đến khu bể bơi chỉ mất năm phút.

Nó vội vàng đẩy cửa vào, lồng ngực vẫn phập phồng vì chạy nhanh.

Bên trong trống trơn. Mặt hồ màu xanh nước biển tĩnh lặng không gợn sóng.

Nó đưa mắt nhìn xung quanh. Có phải nó đến sớm quá không?

Nó tiến sâu vào bên trong, đến bên cạnh hàng ghế dài ngồi chờ Quân.

- Hây da... Thật sáng suốt khi nhắc đến anh Quân. Nó đến thật kìa.

Giọng nữ mang âm điệu vui sướng và mỉa mai vang lên. Nếu nó nhớ không
nhầm thì đây là giọng của con bé tóc xoăn cầm dao chém vào tay nó.

Nó vội vàng quay đầu ra phía phát ra tiếng nói. Không sai được. Vẫn là
sáu đứa lần trước đánh hội đồng nó trong nhà vệ sinh. Nó đứng bật dậy.
Bị sập bẫy rồi!

- Sao phải hoảng hốt thế? Bọn tớ chỉ muốn nói chuyện thôi mà. – Con bé tóc xoăn tiếp tục nói.

Nó cầm cặp bước ra phía cửa. Sẽ là lãng phí thời gian khi tốn lời đôi co với chúng.

Một con bé tóc ngắn giữ vai nó lại, đanh giọng:

- Chị Dương đang nói ai cho mày bỏ đi?

Nó cắn môi dưới. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

- Tớ chẳng có chuyện gì để nó với các cậu cả. – Nó xoay người lại nhìn thằng vào mặt Dương.

- Nhưng bọn tao thì có. – Dương cao giọng. – Lần cuối cùng thôi, nghe
cho rõ đây: anh Quân là vị-hôn-phu của chị Minh Hà. Mày chỉ là kẻ phá
đám thôi. Nếu không muốn bị bôi nhọ danh dự thì tự giác rút lui đi.

Nó khựng lại. Sẽ là nói dối nếu như ba chữ vị-hôn-phu không ảnh hưởng gì đến nó. Nó không nghĩ là bọn này mù quáng đến mức bịa truyện mà không
có một chút phần trăm sự thật nào.

- Sao? Mõm rồi à? - Một đứa con gái khác hất hàm về phía nó.

- Không biết cảm giác mặt dày giở thói đê tiện đi phá đám người khác như thế nào nhỉ? - Một đứa con gái khác tiếp lời.

- Một con tiện nhân không hơn không kém. - Tiếng cười mỉa mai vang lên.

Thái độ này... Máu trong người nó bắt đầu sôi lên. Bọn này được đà lấn
tới. Nó có phải con robot đâu mà không biết tức giận. Các cảm xúc “sững
sờ” kia... tạm thời gác lại đã.

- Cho dù có là vị-hôn-phu. – Nó nhấn mạnh từng chữ, nở nụ cười thách
thức. – Thì tớ cũng không quan tâm. Quân sẽ chọn ai, tớ hiểu. Không cần
các cậu phải “vẽ đường”.

- Vậy tức là muốn “đổ máu”? – Dương cười ngạo nghễ. – Lên! Hôm nay phải cho nó “lết” mới thôi.

Sáu đứa như sáu con thú đói, đồng loạt lao vào nó.

Nó cũng tức không kém. Tuy không phải là lần đầu tiên bị hội đồng nhưng cái thái độ này khiến nó tức điên lên.

Khi con nhà võ tức giận... Hình như các cú đánh chuẩn xác hơn bình thường thì phải.

Lần lượt sáu đứa bị nó cho đo ván.

Nhưng đánh chuẩn không có nghĩa là không bị thương. Một dải xanh tím
chạy dọc cánh tay nó. Trên má còn có mấy vết xước do bị cào. Mắt cá chân bị thương. Quần đồng phục bị rách hai chỗ. Lại trò chơi dao cũ rích.

Nó tập tễnh bước ra phía cửa.

Dương tức điên lên. Bị Phương đánh thê thảm những hai lần thì quả thật
rất nhục. Con bé cố gượng dậy, một tay ôm bụng, âm thầm tiến đến Phương.

Phương không biết có kẻ đang âm mưu đánh lén, vẫn cứ tập tễnh bước. Bỗng cả người Phương như mất trọng lượng, ng