Pair of Vintage Old School Fru
Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325655

Bình chọn: 9.00/10/565 lượt.

- Nó quýnh quán, vừa hỏi vừa khóc

-Mình đưa cậu đi

Hoàng kéo tay nó ra thẳng chiếc xe của mình rồi đi ngay đến bệnh viện,
vừa đi Hoàng vừa kể lại mọi chuyện cho nó nghe. Nó hiểu mẹ nó đang trong
tình trạng như thế nào…giờ nó chỉ muốn đến thật nhanh bệnh viện, đến
nhìn thấy mẹ nó….

-Cậu đừng khóc nữa, bác không sao rồi…cậu vào trong đi

Nó gật đầu, bước vào trong phòng bệnh, đôi mắt nó nhoè đi khi nhìn thấy
người mẹ đang nằm đó, xung quanh là dây nhợ chằng chịt vây lấy, nó ngồi
kế bên bà nắm lấy bàn tay bà mà thúc thích

-Con gái của mẹ đây mẹ ơi! Mau mở mắt ra nhìn con đi mẹ

-Trúc Nhi, cậu đừng như thế…bác sĩ đã bảo mẹ cậu tạm thời không sao rồi mà

-Cám ơn cậu, nếu không có cậu thì mẹ tớ…. – Nó lại khóc

-Không có gì mà, cậu đừng như thế nữa…

Trở lại lúc sáng, khi nó vừa bước ra khỏi nhà mẹ nó vẫn còn vui cười
với nó. Nhưng một lúc sao thì tim bà lại đập nhanh, hơi thở trở nên khó
khăn hơn, bà đang với tay lấy lọ thuốc thì ngã ra sàn nhà, bất tỉnh.

-Nhi ơi! Cậu có nhà không mở cửa cho tớ với – Hoàng gọi to

-Nhi ơi!

Cảm thấy lạ, tại sao trong nhà cửa vẫn mở nhưng gọi mãi vẫn không nghe
tiếng ai trả lời, Hoàng bước xuống xe đẩy cổng nhỏ bước vào nhà

-Trúc Nhi, cậu có nhà kh....B…bác…bác sao vậy nè…bác…

Hoàng gọi ngay xe cấp cứu đưa mẹ của nó đến bệnh viện, sao khi biết được mẹ nó đã qua cơn nguy kịch Hoàng về nhà nó…chờ đợi.

-Hoàng, cậu xin anh Quốc Lâm giúp tớ nghỉ hôm nay nhé!

-Uh…cậu ở đây để tớ đi mua gì ăn, từ trưa giờ cậu đã ăn gì đâu

-Cám ơn cậu

Hắn ở nhà chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, hắn cho chị Sam nghỉ buổi
chiều, chị Sam cũng không hiểu những hành động kỳ quặc của hắn trong mấy
ngày qua là như thế nào? Tại sao hắn lại bày trò đủ thứ để chọc phá nó,
những hành động từ trước đến giờ…chưa từng xảy ra. Hắn để chị Sam nghỉ
vì hắn muốn bắt nó vào bếp…nhưng hỡi ơi! Hắn chờ hoài, đợi mãi mà chẳng
thấy nó đến, cái bụng của hắn thì cũng đói meo, hắn trở nên bực bội, lấy
xe đi thẳng đến “Smile”.

-Sao cậu đến sớm thế? – Quốc Lâm miễm
cười chào đón nhưng nhìn thấy gương mặt hầm hầm của hắn bước vào Quốc
Lâm cũng thôi không hỏi nữa

-Cậu ăn gì chưa?

-Sao hả?

-Tớ hỏi cậu ăn gì chưa?

-Chưa? Nhưng sao…

-Vậy cậu vào làm cái gì cùng ăn

-Gì? À…Uhm…cậu đợi tớ một lát – Quốc Lâm gãi đầu, cười khổ chẳng hiểu gì cả

Một lúc sao Quốc Lâm mang hai đĩa mì xào ra, đặt trên bàn, ánh mắt nhìn hắn khó hiểu

-Cậu không sao đấy chứ?

-Xong rồi à, ăn thôi

-Này….cậu ổn chứ? – Quốc Lâm lấy tay sờ trên trán hắn

-Cậu làm gì thế? Ăn đi, tớ có gì đâu mà ổn với chả không?

-Nhưng sao hôm nay trông cậu khó hiểu thật đấy

-Gì mà khó hiểu? – Hắn đã xơi xong đĩa mì xào, tay đang cầm khăn lau miệng

-Không giống cậu tí nào – Quốc Lâm vẫn còn đang từ từ thưởng thức

-Tớ vẫn thế thôi. À mấy giờ Smile mở cửa thế?

-5h…nhưng sao cậu đến sớm thế? À…hì hì trông bộ dạng hôm nay được đấy, hôm nay sẽ đông khách hơn hôm qua cho xem

-Cậu đừng có mà ăn dưa bỡ, tớ đi thay đồ đây

Hắn cốc vào đầu Quốc Lâm một cái rồi ra xe lấy quần áo, Quốc Lâm chỉ biết xoa xoa cái đầu

-Không biết cậu đang nghĩ gì nữa, Thiên Du! – Quốc Lâm tiếp tục thưởng thức đĩa mì xào

Hắn lây huây trong bếp nói là vào làm chứ thực chất cũng có người làm
rồi hắn chỉ làm những gì hắn thấy thích thôi. 7h quán lúc này đã đông
khách nhưng sao vẫn chưa thấy nó đến, hắn muốn xem nó to gan đến cỡ nào
mà cả lời nói của hắn nó dám để ngoài tay, hắn chờ đợi nhưng chẳng thấy
nó đâu cả.

-Quốc Lâm

-Sao hả? Cậu gọi tớ có việc gì không?

-Con bé Trúc Nhi sao hôm nay không đi làm?

-Hehe nhớ người ta rồi hả?

-Tầm phào, tớ không thấy nên hỏi thế thôi!

-Mẹ của Trúc Nhi đang nằm viện nên con bé xin nghỉ, tớ cũng định mai vào thăm

-À…mà nằm ở bệnh viện nào thế?

-WSHP

-Uhm, tớ có việc nên về sớm nhé!

-Có việc gì thế? Quán đông thế mà cậu bỏ tớ đi à

-Hì…thông cảm nhé…bye bye

-Thiên Du!!!....Cái cậu này hôm nay sao thế nhỉ? – Quốc Lâm ngán ngẫm lắc đầu

Tại bệnh viện WSHP

-Cậu về đi cũng trễ rồi, cám ơn cậu nhiều lắm! – Nó và Hoàng đang ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện

-Uhm vậy cậu nhớ nghỉ sớm nhé! Tớ về mai tớ vào

-Hì không cần đâu, mai cậu xin giúp tớ nghỉ một ngày nha!

-Uhm tớ biết mà

-Thôi cậu về đi, tớ vào trong nha!

-Uhm bye cậu

-Bye bye

Hoàng ra về, nó chuẩn bị rời khỏi ghế đá thì hắn đi đến

-Ủa anh Duy, sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên

-Anh nghe nó bác nằm viện nên vào thăm. Bác khoẻ chưa em?

-Dạ, cám ơn anh! Mẹ em đỡ nhiều rồi, bà mới chợp mắt được một lát. Anh đi t