
vì nó biết bà còn giận nó….
-Bác ngồi đây đi ạ - Túc Linh
-Uhm, con cũng ngồi đi – Bà nhìn Thiên Du – Thiên Du, con ngồi cạnh Túc Linh này!
-Ngồi đâu mà chẳng được hả mẹ
-Nhưng mẹ muốn con….
-Được rồi, con ngồi là được mà!
Thiên Du kéo nó lại ngồi bên cạnh mình. Chiếc bàn tròn hiện giờ bao gồm có mẹ hắn, Túc Linh, hắn, nó, Quốc Lâm và Thiên Kỳ
-Mọi người dùng cơm thôi nào – Hắn
-Uhm….mọi người dùng cơm đi….trông ngon thật đấy, Túc Linh quả thật khéo tay
-Dạ bác quá khen
-Con mời cả nhà dùng cơm – Nó nhỏ nhẹ
Bữa cơm diễn ra với niềm vui thuộc về Túc Linh còn nó thì lo lắng đến ăn cũng ăn nỗi. Bà hết lời khen Túc Linh nào là xinh đẹp, đảm đang, khéo ăn khéo nói…Trời ạ, nó chẳng có điểm nào để bà khen cả….
-Thiên Du, sao không gắp thức ăn cho Túc Linh đi con
-Dạ
Hắn gắp một ít thức ăn cho Túc Linh, cô nàng vui vẻ đón nhận. Tiếp đó, hắn gắp cho nó còn miễm cười với nó vì hắn biết nó đang bị căng thẳng, Túc Linh nhìn cảnh hai người như thế cô nàng tức tối lắm
-Chị Túc Linh, chị về đây thế còn công việc của chị thì sao? – Thiên Kỳ
-Chị đã sắp xếp ổn cả rồi…cám ơn em đã quan tâm
-Con ăn đi nhiều chuyện quá
-Hừ…con hỏi có chút mà mẹ la con rồi
-Haha con bé này, lớn vậy còn nhõng nhẻo đấy – Bà cười rồi quay sang Thiên Du – Mẹ định khi chân con lành hẳn sẽ tính đến chuyện đính hôn của con với Túc Linh
Hắn đang ăn thì bị sặc còn nó nghe xong tự dưng muốn ngừng thở, cô nàng Túc Linh thì thoả mãn trong lòng, Thiên Kỳ & Quốc Lâm nhìn bà rồi nhìn sang Thiên Du
-Kìa mẹ, đang giờ cơm mà mẹ tính chuyện gì thế?
-Thì sẵn có hai đứa ở đây mẹ nói luôn có gì nào?
-Nhưng mà…
-Trúc Nhi, cháu thấy Thiên Du nhà bác với Túc Linh có đẹp đôi không?
-Dạ…
-Kìa mẹ
-Sao nào, mẹ chỉ hỏi nhận xét của bạn con thôi mà
-Dạ…rất đẹp đôi ạ - Sao là đau vậy chứ? Trái tim nó sao khó thở vậy nè, hắn nhìn nó với vẻ giận dữ
-Đấy…Trúc Nhi còn bảo thế mà
-Thật ra người con… - Nó bấu vào tay hắn, không cho hắn nói
-Kìa bác, mọi chuyện cứ để anh Thiên Du bình phục lại hẳn tính
-Dạ, chị Túc Linh nói phải đó mẹ
-Uhm
-Thôi mọi người dùng ngon miệng, con no rồi – Hắn đứng dậy, nó cũng bỏ đũa vì phải đỡ hắn lên phòng vả lại nó cũng chẳng thể nuốt trôi nữa rồi
-Cái thằng…thôi các con dùng cơm tiếp đi
@
Tên đáng ghét
Đỡ hắn lên phòng, vừa khép cánh cửa phòng hắn đã ôm lấy nó
-Anh buông em ra – Nó gỡ tay hắn ra, đi lại phía cánh cửa số
-Em buồn vì chuyện mẹ nói lúc nãy? - Hắn xoay người nó lại
-Không…Bây giờ em thật sự rối bời, em không biết phải làm gì nếu chuyện đó là sự thật, Túc Linh là một người con gái hoàn hảo về mọi mặt còn em…mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận em, em không biết liệu yêu anh có phải là một sự lựa chọn đúng đắn…
Hắn lấy tay che miệng nó lại, nó nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ
-Anh không cho phép em được nói những câu như thế…nghe không? Anh sẽ làm tất cả để được sống cùng em, em có tin anh không? – Hắn nắm lây đôi bàn tay của nó, nói những lời từ tận trái tim, nó khẽ gật đầu
-Em tin!
-Thế thì từ nay về sau không được nói những câu đại loại như thế nữa có được không?
-Uhm
Hắn miễm cười, ôm lấy nó, hôn lên đôi môi nhỏ bé của nó
-Anh yêu em, Trúc Nhi!
-Em cũng yêu anh!
Tit…tit…tit….điện thoại nó nhận được tin nhắn….đang phút lãng mạng mà ai phá đám vậy, nó đẩy hắn ra còn hắn thì nhăn nhó, tò mò…giật lấy điện thoại
-Này…mau trả em
-Để anh xem là ai…Hoàng Baby? – Hắn chau mày nhìn nó, mở tin nhắn ra xem – “Trúc Nhi, giờ cậu rãnh không? Mình sang đón cậu ra công viên nhé!”
“Không rãnh” – Tin nhắn được gửi đi, người nhận chưng hửng
-Sao anh lại…. – Điện thoại nó reo lên, là Hoàng Baby hắn không cho nó nghe mà tự mình bắt máy
-Alo…
Hoàng tưởng mình nhầm số, xem lại điện thoại đúng là số của nó mà
-Anh là ai? Trúc Nhi đâu?
-Alo Hoàng hả, mình đây…hôm nay có việc mình không thể đi được hẹn cậu khi khác nha…tut…tut…tut…
-Alo…cậu… - Chưa kịp nói gì nó đã tắt máy vì sợ hắn nói bậy, quay sang hắn – Sao anh lại ….
Đôi môi nhỏ bé ngay lập tức bị con người kia chiếm lấy, không cho nó kịp nói gì cả. Buông nó ra hắn nhìn nó
-Anh không thích
-Không thích?
-Phải…không thích em quá thân thiết với người đàn ông nào khác ngoài anh
Câu nói của hắn làm nó đỏ mặt, hắn cũng biết ghen đấy. Hắn lấy điện thoại nó sửa Hoàng Baby lại thành “Hoàng”. Hắn cũng thắc mắc không biết nó lưu số của Hoàng là Hoàng Baby vậy còn hắn thì sao?....Sao tìm mãi vẫn không thấy tên hắn trong danh bạ
-Anh tìm gì thế?
Hắn không trả lời lấy điện thoại