
hư vậy vẫn tốt hơn là suốt ngày ở nhà tự kỷ.
@
Gặp lại cố nhân
Từ viện mồ côi trở về nhà tâm trạng nó thật vui…bên cạnh bọn trẻ nó như tìm lại được khoảng thời gian trước đây của mình. Tài xế An dừng xe trước ngôi biệt thự Hoàng gia, nó bước xuống xe muốn đi dạo một chút, tài xế cho xe vào gara. Nó bước một vài bước rồi dừng lại, trước mặt nó là ngôi biệt thự họ Hoàng…mới ngày nào đó nó còn run rẩy khi đến đây thế mà…đang suy tư thì từ đằng xa một cô gái đang chạy đến phía nó, đằng sau là một đám người đang đuổi theo
-Cứu tôi…làm ơn cứu tôi – Cô gái chạy đến nấp sau người nó run rẫy sợ hải, bọn người kia chạy đến nơi trừng mắt nhìn
-Con quỷ cái kia, mau theo bọn tao về - Một tên trông thật hun tợn bước đến, nó liền giơ hai tay ra bảo vệ cô gái – Cô là ai, mau tránh ra chuyện này không liên quan đến cô
-Giữa ban ngày ban mặt mà các anh lại đuổi đánh một cô gái yếu đuối thế này ư?
-Haha tao đã nói chuyện này không liên quan đến mày, mau tránh ra…bằng không…
Tên đó giơ tay lên cao định đánh nó, nó theo phản xạ nhắm mắt lại…nó nghe tiếng la nhưng sao nó không thấy đau vậy nè, nó từ từ mở mắt ra thì bọn kia đã nằm sổng soài trên mặt đất
-Còn không mau cút – Âm thanh quen thuộc
Bọn chúng bỏ chạy bán sống bán chết, hắn quay người đi đến bên cạnh nó
-Ông xã!!
-Sao em không vào nhà, ở ngoài này lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
-Em chỉ muốn đi dạo một chút…à mà… - Nó quay sang cô gái vẫn còn ngồi đó run rẫy, hắn chau mày nhìn, nó bước đến gần – Cô tên là gì? Sao bọn chúng lại đuổi theo cô?
-Tôi là Thảo Nhi, cám ơn cô…tôi đi đây – Cô gái đứng dậy, run rẫy bỏ đi…được một hai bước thì ngất xỉu
Khi tỉnh dậy, Thảo Nhi thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, mọi thứ xung quanh đều rất đẹp, cô chưa bao giờ được nằm trên một chiếc nệm ấm thế này…
-Cô tỉnh rồi à, dậy ăn chút cháo đi
-Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
-Đây là nhà tôi…lúc nãy cô ngất xỉu nên tôi đưa cô vào…cô ăn chút cháo rồi uống thuốc. Bác sĩ bảo cô bị suy nhược do mấy ngày liền không ăn
-Cám…cám ơn cô
-Không cần khách sáo. À cô tên là Thảo Nhi đúng không? Còn tôi là Trúc Nhi – Nó nỡ một nụ cười thật tươi – Cô gái nhìn nó có nét gì đó rất quen, len lén nhìn phía sau gáy của nó, không thể tin được
-Cậu…cậu là Trúc Nhi…trước đây đã từng sống ở “Vòng tay ấm”
-Sao…sao…
-Tớ là Thảo Nhi đây. Con bé hay thắc bím hai bên
-Thảo Nhi!!
Cả hai nhận ra nhau, vui mừng ôm lấy nhau thúc thích. Nó cùng Thảo Nhi ôn lại những kỷ niệm xưa, kể về khoảng thời gian Thảo Nhi được nhận nuôi thì mái ấm đã xảy ra chuyện…
-Gặp lại cậu thật sự mình rất vui nhưng mà cậu còn chưa khoẻ hẳn…sau này bọn mình còn nhiều thời gian để trò chuyện mà
-Uhm. Hihi
Cốc…cốc…cốc…hắn đẩy cửa vào
-Mẹ vừa gọi điện hỏi thăm em đấy
-Dạ, em sẽ gọi lại cho mẹ…à anh có nhận ra ai không?
Hắn chau mày nhìn Thảo Nhi
-Đây là Thảo Nhi, Thảo Nhi cùng sống ở “Vòng tay ấm” đấy
Thảo Nhi có phần sợ hắn, sao đôi mày hắn cứ chau lại nhìn cô
-Thảo Nhi, cậu đừng sợ…anh ấy là Khắc Duy, cậu nhớ không?
-Anh Khắc Duy?
-Uhm. Chào em, rất vui được gặp lại em – Một nụ cười toả nắng hiện ra làm Thảo Nhi thấy nhẹ người
-Chào…chào anh. Hai người…
-Anh và Trúc Nhi vừa mới kết hôn
-Chúc mừng hai người
-Cám ơn cậu
Thảo Nhi ở lại cùng nó và hắn để dưỡng bệnh, khi lành hẳn cô có ý định ra đi nhưng nó quyết định giữa cô lại vì giờ cô chẳng còn nơi nào để đi cả, dù sao thì họ cũng là chị tốt…phải…chị em tốt…
@
Nghi ngờ là một ngòi nổ ngầm phá vỡ lòng tin
-Chị hai, chị sao thế?
-Thiên Kỳ à! Hôm nay học về sớm thế? Đói chưa chị làm chút gì cho em ăn
-Cậu để đó mình làm cho – Thảo Nhi
-Dạ, em cám ơn chị Thảo Nhi – Quay sang nó, Thiên Kỳ trở lại câu hỏi lúc nãy – Chị hai, có chuyện gì nói em biết đi
-Mẹ vừa gọi điện cho chị…
-Mẹ gọi cho chị thì có gì mà chị ủ dột
-Mẹ mong có cháu
-Tưởng gì…thì chuyện này cũng phải từ từ, anh chị cưới nhau chưa được bao lâu kia mà
-Haizzzzz
-Thiên Kỳ nói phải, em đừng lo nghĩ nhiều quá – Hắn ở đâu xuất hiện, cuối xuống vòng tay ôm lấy nó
-Nhưng mà cũng gần nữa năm rồi…em sợ…
-Không cho em nói bậy – Hắn lấy tay che miệng nó lại, nhìn hai người họ kìa Thiên Kỳ cũng phải ghen tị
-Em còn ở đây đó nha!
Nó ngượng ngùng đẩy hắn ra, Thảo Nhi nhìn thấy nó được hạnh phúc như thế vừa mừng vừa cảm thấy bất an.
Smile dạo gần đây hơi vắng, vắng đi đầu bếp làm bánh ngon, vắng đi cô phục vụ dễ thương và vắng đi người khách thân thiết. Quốc Lâm ngồi than thở, hắn chỉ nhìn mà lắc đầu
-Do vậy, tớ đề nghị cậu phải trả lại cô phục vụ cho tớ - Quốc Lâm hai t