Polaroid
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324054

Bình chọn: 10.00/10/405 lượt.

của An An - nó chỉ đơn giản là vài mẫu bánh mì nhỏ và hai cái sandwich
có nhân rau và một miếng thịt mỏng.

Thấy Trúc Chi tròn mắt nhìn phần ăn của mình An An cuối đầu
hơi nhỏ giọng

- Tớ đang tiết kiệm tiền

Bấy giờ Trúc Chi mới nhớ ra có lần An An tâm sự về mình. Cô
là học sinh học bổng, gia đình có phần khó khăn về kinh tế nhưng khi biết cô đậu
vào Trưng Vương thì vẫn cố gắng cho cô đi học. Vì là học sinh học bổng nghèo
nên không ai làm bạn với cô, từ lúc vào trường đến giờ cô luôn một mình. Với bản
tính hiền lành nhút nhát nên An An luôn phải chịu đựng những lời dè bĩu của bạn
bè xung quanh, họ cho rằng cô chỉ muốn trèo cao lợi dụng tiền bạc của họ và suy
cho cùng cô không xứng để đi cùng họ.

Vậy nên lúc Trúc Chi bảo không ghét cô, cô mới mừng ra mặt
như thế.

" Lợi dụng nhau để sống à?" Trúc Chi đã từng đặt
câu hỏi như thế nhưng trực giác cứ mách bảo cô rằng An An không phải loại người
như thế. Và điều này đã được khẳng định khi cô cầm trên tay tờ báo cáo của người
thám tử.

- Có ngon không?

- Ngon lắm , cậu thử đi - An An hơi ngạc nhiên rồi cũng cười
tươi đưa bánh cho bạn

- Thế thì đổi nhé!

Trúc Chi đẩy phần ăn của mình sang An An rồi với tay cầm lấy
chiếc bánh sandwich

- Không cần đâu, cậu cứ ăn đi. Tớ làm hai cái mà - An An định
đẩy phần ăn về phía Trúc Chi thì nhận được cái trừng mắt đáng sợ.

***

Cái nắng ngỗ ngược của buổi ban trưa ngang tàn thiêu đốt mọi
thứ. Hầu hết học sinh đều chọn trở về phòng kí túc để nghỉ ngơi cho thoải mái số
ít còn lại thì lang thanh đây đó vui cái thú riêng của mình.

Trúc Chi cũng thế, cô lặng lẽ đi quanh Học viện. Bóng dánh ấy
sao mà thật cô đơn lạnh lẽo. Dừng lại ở góc khuất bên bờ tường dưới bóng cây
xanh mát Trúc Chi ngồi tựa lưng vào tường mắt khép hờ.

Một cơn gió nhẹ kéo đến mơn man làn tóc mềm thỉnh thoảng lại
thổi tung phần mái bờm phía trán. Gió nhẹ nhàng vuốt tóc rồi lại dịu dàng ôm lấy
cô gái nhỏ.

Anh là gió, gió là anh. Dẫu cô có đi đâu về đâu thì anh luôn
tìm thấy và ở cạnh cô như anh từng hứa. Cảm xúc trỗi dậy choáng ngộp trái tim rồi
dâng trào lên đôi mắt.

Trúc Chi không hề biết cách đấy không xa có một ai đó đứng lặng
người nhìn ngắm cô. Từ đôi mắt ngang tàn sắc xảo luôn coi khinh người khác một
ánh nhìn dịu nhẹ đã thoát ra thu trọn tất cả vào tầm mắt kể cả dòng nước mặn
đang khẽ lăn trên đôi má.




Thành Nam - nhân vật lắm chuyện được mệnh danh là cây thông
tin của lớp hớt ha hớt hải phóng lên bục giảng lớn tiếng thông báo

- Tin nóng! Tin nóng! D.A boy đã trở lại

Thành Nam vừa câu cả lớp liền nhốn nháo cả lên "Thật
không? Thật không?"

Thành Nam vuốt ngược mái tóc, hất mặt lên "Không sai.
Chính mắt tớ nhìn thấy cậu ấy ở dãy hành chính lúc sáng". Vừa lúc ấy bên
ngoài hành lang có tiếng hét bị chặn đứng không tròn câu và kéo theo sau đó là
những lời xì xầm bàn tán nhưng chỉ ở mức độ nhỏ vừa đủ nghe, dường như họ sợ ai
đó nghe thấy những câu nói ấy. Mọi người trong lớp kéo nhau chạy ùa ra hòa cùng
đám đông ngoài kia.

Trúc Chi bỏ ngoài tai tất cả vẫn chăm chú đọc sách, dáng vẻ
lạnh lùng bất cần như thể trời có sập xuống thì cũng không liên quan gì đến cô.

An An khó nhọc lách mình qua đám đông để trở về chỗ.

- D.A boy trở về Học viện này lại ồn ào trở lại. Vừa về là
gây chuyện đánh nhau. Thật khủng khiếp.

-...

- Sao cậu không nói gì hết vậy?

- Không quan tâm. - Trúc Chi vẫn không rời mắt khỏi quyển
sách

An An thở dài

- Ừm. Nhưng có lẽ tớ nên cho cậu biết chuyện này. Ở Học viện
này có một người cậu nên tránh xa, tuyệt đối đừng gây hấn với anh ta, người đó
là D.A boy.

- D.A boy?

- Phải. Tên anh ta là Thiên Vương nhưng mọi người đều quen gọi
là D.A boy. D.A là chữ viết tắt của hai từ Demon và Angel, có nghĩa là ác quỷ
có bộ mặt thiên thần. Anh ta luôn bỡn cợt với các cô gái nhưng chẳng ai qua nổi
ngưỡng cửa một ngày, tốt nhất cậu đừng để bị vẻ đẹp như thiên thần của anh ta hớp
hồn. Và còn điều quan trọng này nữa mà cậu nên nhớ, đây là những nguyên tắc mà
học sinh ở đây đúc kết được. Một là cậu không nên đánh thức giấc ngủ của anh
ta. Hai là không được vỗ vai anh ta và ba là cậu không nên làm bẩn đồ của anh
ta. À còn...

- Mặc xác hắn, chẳng liên quan gì đến tớ

Trúc Chi ngắt lời rồi lại chăm chú vào quyển sách.

Thiên Vương là cái tên nổi nhất ở Học viện Trưng Vương trong
tất cả các lĩnh vực, thành tích luôn dẫn đầu toàn trường. Ngay cả Học viện này
cũng chịu sự chi phối từ gia đình cậu ta - một tập đoàn kinh tế không chỉ có thế
lực ở Việt Nam mà còn có cả một số nước trong khu vực Đông Nam Á.

Người ta kháo nhau rằng nếu còn muốn sống yên ổn thì đừng
nên thử niếm trãi quyền lực của học lớn thế nào. Là con trai độc nhất của chủ tịch
tập đoàn nên việc Thiên Vương ngang tàn, hống hách và luôn xem thường người
khác là chuyện cũng dễ hiểu.

Thiên Vương, một đại n