XtGem Forum catalog
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324534

Bình chọn: 8.5.00/10/453 lượt.

bị
mọi người cười nhạo là lọ lem.

- Mình chính thức hẹn hò khi nào?

- Ngày sinh nhật em 3 tháng 7.

- Em thích màu gì?

- Màu xanh, một phần vì tên anh là Thanh Phong.

-....

-.....

Trúc Chi muốn nhảy cẫng lên hét to cho mọi người biết rằng
Thanh Phong của cô vẫn còn sống. Anh đã trở về bên cô kết thúc bao dằn vặt nhớ
nhung.

Gió lướt nhẹ qua mang theo một nỗi niềm ẩn uất cho một cuộc
hoán đổi ngoạn mục.

***

Những ngày qua không chỉ có những ánh mắt hiếu kì, ganh ghét
và đố lỵ nhìn về phía đôi trai tài gái sắc luôn sánh bước bên nhau mà còn có cả
ánh nhìn của quỷ dữ - một ánh nhìn sắc lạnh ngang tàn phủ đầy một màu u tối
luôn phóng ra những tia nhìn chết chóc.

Giờ chơi, An An cố thu hết can đảm để nói chuyện với Trúc
Chi.

- Tớ hỏi cậu chuyện này nhé!

- Ừ!

- Cậu và Đông Quân đang quen nhau à?

Nhìn vẻ mặt An An Trúc Chi biết cô buồn vì chuyện này nhưng
biết làm sao được bởi đó là Thanh Phong chứ không phải là Iceboy Đông Quân như
mọi người vẫn biết.

- Ừ!

- Nhưng đó chẳng phải là anh song sinh của Thanh Phong sao?
Sao cậu lại...

Trúc Chi thở dài nhỏ giọng.

- Anh ấy không phải là Đông Quân mà là Thanh Phong.

- Cậu nói gì thế?

- Người chết lúc đó là Đông Quân. Thanh Phong chỉ đang đóng
thế vai Đông Quân để làm tròn bổn phận của anh ấy. Tớ biết cậu thích anh ấy
nhưng đấy là Thanh Phong - người tớ yêu.

An An còn đang bàng hoàng chưa kịp định thần thì Thiên Vương
đột nhiên xuất hiện, không nói không rằng anh lôi Trúc Chi đi về phía khu vườn
trường.

- Đầu óc em có tỉnh táo không vậy? Rốt cuộc thì trong đầu em
chứa những thứ gì? Có biết suy nghĩ không đấy?

- Chuyện gì nữa đây? Sao anh lại mắng tôi như thế? Quá đáng!

Trúc Chi vung tay Thiên Vương ra. Anh chau mày kéo tuột chiếc
cravat xuống.

Mặt hồ bị khuấy động mạnh, làn nước lạnh siết chặt lấy cô
gái nhỏ khiến đầu óc cô trở nên tê dại, tay chân không còn chút sức lực. Trong
khoảnh khắc lưỡi hái tử thần giơ cao thì có bàn tay ai đó kéo cô lại. Một lần nữa
cô bước hụt chân vào cửa tử.

Trúc Chi nằm trên bãi cỏ thở dốc, nhìn Thiên Vương lãnh đạm
bước đi tự dưng cô thấy đau lòng, nước mắt chực trào ra.

Trong phòng thầy Hiệu trưởng.

Cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng Thiên Vương quăng mình lên
sofa mắt dán lên tầng nhà.

- Cậu không sao chứ? - Thầy Hiệu trưởng nói giọng lo lắng.

- Có kết quả chưa?

- À! Có rồi. Đây cậu xem đi.

Thầy Hiệu trưởng đặt xấp tài liệu dày lên bàn. Từng dòng từng
dòng một lướt qua, đôi mắt ngang tàn sắc lại đen tối , nguy hiểm và chết chóc.
Xấp tài liệu bị bóp nát trong tay, một cái nhếch môi cho câu nói:

- Một trò đùa!

Bên ngoài mây đen kéo đến giăng kín cả bầu trời, mưa như
trút, gió thét gào từng cơn như sự nổi giận của đấng Chúa trời.




Từng ô gạch lớn đón lấy bước chân của cô gái nhỏ, giờ phút
này đây lòng cô đang nặng trĩu bởi ánh mắt trầm lắng buồn bã của An An. Cô biết
An An vẫn chưa thể nào tin vào sự thật này. Tuy An An vẫn cười nói vui vẻ với
cô nhưng cô không cảm thấy thoải mái như trước, người bạn mà cô quý trọng đã bị
cô làm tổn thương.

Cứ mãi mê đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình Trúc Chi
không hề hay biết gì về quả bóng rổ màu cam đang bay về phía mình với vận tốc cực
lớn. Chỉ kịp nghe tiếng hét của An An, một cú va chạm mạnh khiến cô mất thăng bằng
ngã chúi xuống nền gạch. Đầu đau điếng, nơi sống mũi có một thứ dung dịch màu đỏ
chảy ra rồi mọi thứ vụt tắt.

Đôi mắt dần hé mở Trúc Chi tỉnh giấc, đầu vẫn còn đau ê ẩm.
Đảo mắt nhìn quanh cô biết mình lại đang nằm ở phòng y tế. Dù không muốn nhưng
Trúc Chi vẫn phải công nhận rằng mình có duyên với căn phòng này.

- Ổn chứ?

Thiên Vương chăm chú nhìn Trúc Chi, anh cẩn thận quan sát từng
biểu hiện trên khuôn mặt cô.

- Không sao. Chỉ hơi đau chút thôi.

- Mắt mũi để đâu mà để bóng bay thẳng vô đầu thế kia?

- Ừ thì...tại..ủa mà anh đưa tôi vào đây à?

- Chứ em muốn ai?

- Cảm ơn anh.

- Không cần. Về lớp đi.

Thiên Vương lãnh đạm quay người bỏ đi. Trúc Chi cũng ngoan
ngoãn trở về lớp nhưng suốt buổi hôm đó cô không tài nào tập trung được khi đầu
cô vẫn âm ỉ đau. Chưa bao giờ cô thấy việc ngồi trong lớp học lại giống như một
cực hình đến thế. Mãi đến khi chuông reo báo hiệu tiết học cuối cùng kết thúc
Trúc Chi mới thở phào nhẹ nhõm, cô uể oải kéo từng bước chân ra khỏi lớp, lúc
này trời cũng bắt đầu đổ mưa.

Bầu trời xám xịt trút nước xuống mặt đất khô cằn mùi đất bốc
lên nồng nặc. Mưa! Cơn mưa mát lành đổ ụp xuống những chiếc ô bé xinh rực rỡ sắc
màu. Thấp thoáng trong màn mưa những đôi chân bước vội, có lẽ họ muốn bước thật
nhanh để thoát khỏi cơn mưa.

Mọi người đã lần lượt ra về sân trường trở nên vắng lặng chỉ
còn tiếng mưa và thoang thoảng tiếng cười khúc khích