
ìn xung quanh. Cô gái ngồi dậy khiến Hàn Văn giật mình thức
giấc, cậu vội dụi mắt nhìn cô gái.
- Tôi đang ở đâu vậy?
Cô gái ngơ ngác hỏi, giọng nói tuy không ngọt ngào nhưng lại rất đặc biệt.
- Ờm … cô … cô đang ở nhà tôi… cô không nhớ gì sao ?
Hàn Văn hỏi, ánh mắt mơ hồ của cô gái đã thay câu trả lời.
- Có lẽ do va chạm mạnh nên cô đã tạm thời quên đi kí ức lúc trước. À, cô vẫn nhớ được tên mình là gì không?
Cô gái lại lắc đầu, Hàn Văn thở dài nhưng chợt nhớ ra vòng tay của cô gái.
- Ngọc Trân. Tôi nghĩ tên cô là Ngọc Trân.
- Sao cậu biết ? Tôi không nhớ là mình có quen biết cậu hay không?
Mặc dù bị mất trí tạm thời nhưng cô gái này vẫn có ý thức cao độ về việc đề phòng người lạ.
- Tạm thời chúng ta quen biết nhau đi được không? Tôi là người đã cứu cô và đưa cô về nhà chăm sóc đấy. – Hàn Văn nhăn mặt nói
- Tôi vẫn chưa biết tên cậu?
- Tôi là Hàn Văn. Triệu Hàn Văn. Từ nay tôi sẽ gọi cô là Ngọc Trân, mà thôi gọi là Trân cho ngắn gọn
- Vậy tôi gọi cậu là Văn cho vắn tắt.
Ngọc Trân lém lỉnh đáp khiến Hàn Văn cũng không biết phải trả lời thế
nào. Xem ra cô nàng chỉ bị mất trí chứ không hề bị tổn thương dây thần
kinh đối đáp.
- Được rồi, muốn gọi tôi là gì cũng được. Cô đói chưa để tôi lấy cháo cho cô.
- Cám ơn cậu.
Sau bữa sáng thanh đạm, Ngọc Trân lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía biển một cách buồn bã. Từ lúc tỉnh dậy cô hoàn toàn không
còn nhớ điều gì về bản thân, ngay cả việc mình là ai. Thế nhưng không
hiểu sao cô lại không hoảng sợ chút nào mà lại cảm thấy rất nhẹ nhõm
trong lòng. Bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại trở nên như thế. Đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ mà khiến cho cô có cảm giác nhẹ nhõm
khi quên hết mọi thứ ?
Biển cả mênh mông, những cánh chim hải âu khẽ chao lượn trên cao, cơn
gió vô tình thổi bay qua khiến mái tóc của cô bồng bềnh tung bay. Một kẻ vô tình nhìn thấy cảnh tượng ấy đã bị ngây ngất đứng hình trong mấy
giây.
Làn da trắng hồng mịn màng lấp lánh trong nắng, mái tóc đen xõa dài tung bay trong gió, đôi mắt nâu dịu dàng và đôi môi hồng lúc nào cũng ươn
ướt. Hàn Văn dám đánh cược rằng Ngọc Trân không phải là một người
thường, cô ấy là một nàng tiên cá nhưng phần đuôi đã biến thành đôi chân thon dài quyến rũ kia.
- Hàn Văn, cậu làm gì vậy ?
Ngọc Trân nhìn thấy Hàn Văn cứ mơ màng đứng trước cửa, vẻ mặt rất kì lạ
thì ngạc nhiên hỏi. Cậu vội lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt trở nên điềm
đạm tuy hai má vẫn còn ửng đỏ.
- À … tớ định mang mấy thứ này cho cậu, hi vọng nhìn vào đây cậu có thể nhớ lại một chút gì đó
Cậu đặt hết các thứ lên bàn, Ngọc Trân chăm chú nhìn vào những thứ ấy khẽ mỉm cười cầm lấy chiếc điện thoại và vòng tay
- Hai cái này chắc chắn là của tớ.
- Sao cậu dám chắc chắn như thế ?
- Tại vì nó màu hồng.
- Không lẽ cứ màu hồng là của cậu sao ?
- Không hẳn là vậy, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy đồ vật màu hồng tớ đều
đinh ninh rằng đó là của tớ. – Ngọc Trân lí sự, Hàn Văn chỉ còn biết
cười trừ trước đống ‘bằng chứng cùn” của cô ấy.
- Tớ thua cậu rồi. Mấy món đồ này đều có giá trị rất cao. Ngọc Trân, cậu thật sự không nhớ gì sao ?
- Không, đầu óc tớ trống rỗng.
- Haizz, thôi bỏ đi. Tớ chỉ tiếc là không thể sử dụng chiếc điện thoại này.
Hàn Văn thở dài tiếc nuối nhìn chiếc điện thoại, ở hòn đảo cách xa đất
liền thì việc sử dụng các thiết bị công nghệ cao hoàn toàn không thể,
chưa kể đến việc cuộc sống của những người ở đây vẫn còn khá lạc hậu. Vì vậy khi nhìn thấy chiếc điện thoại cậu đã rất vui nhưng rồi lại thất
vọng ngay lập tức vì nó đã
bị hư.
Ngọc Trân nhìn thấy vẻ mặt rầu rầu của Hàn Văn, cô nàng tỏ vẻ như đang ngẫm nghĩ điều gì đó rồi nói:
- Lấy máy sấy tóc đi, tớ sẽ sửa lại điện thoại cho cậu
- Máy sấy tóc và sửa điện thoại thì có liên quan gì đến nhau ? – Hàn Văn khó hỉu nhìn Ngọc Trân
- Bảo lấy thì lấy đi, tớ đổi ý không sửa nữa bây giờ
- Ờm … ờm …
Hàn Văn vội chạy đi lấy máy sấy tóc, lát sau cậu quay trở lại thì nhìn
thấy chiếc điện thoại đã bị Ngọc Trân mở tung ra hết, mấy bộ phận linh
kiện nằm lăn lóc trên bàn còn Ngọc Trân thì vẫn tập trung vào việc “sửa” điện thoại.
- Yah … sao cậu lại tháo tung ra thế này ?
- Không sao, dùng máy sấy tóc sấy khô linh kiện là có thể dùng lại
Ngọc Trân mỉm cười đáp tỉnh bơ trong khi Hàn Văn chỉ còn biết cười khổ
nhìn tàn cuộc. Mớ linh kiện phức tạp tuy được hong khô nhưng Ngọc Trân
lại không thể ráp nó lại nguyên vẹn, kết quả là Hàn Văn đành mang đống
lộn xộn đó ra tiệm sửa chữa hi vọng họ có thể lắp lại chúng.
Trên đường trở về nhà, vẻ mặt Ngọc Trân rất hối hận cô nàng khẽ quan sát thái độ của Hàn Văn.
- Xin lỗi cậu, Hàn Văn. Đáng lẽ tớ không nên táy máy tay chân như thế
- Không sao. Lúc cái điện thoại rơi vào ta