
ấy sao rồi? - Lâm Vũ thong thả ngồi trên sofa nhâm nhi tách cà phê đen nghi ngút khói. Vừa thấy Hàn Phong bước vào anh đã lên tiếng hỏi.
- Ổn rồi. Anh không cần lo.
Nói xong cậu toan bước ra nhưng Lâm Vũ đã níu lại.
- Em định giở trò gì với cô ấy sao? Ai cũng được nhưng cô ấy thì anh không cho phép.
- Không liên quan đến anh. – Liếc nhìn những mảnh vỡ trên bàn cậu lạnh lùng nói tiếp. – Sửa cái đó không dễ đâu.
Nói xong cậu bước ra khỏi phòng, cách nói chuyện như thế đã trở thành thói quen của cậu. Nếu như không có chuyện gì quan trọng cậu và anh rất ít khi nói chuyện với nhau, bởi lẽ với cậu người anh trai này vừa đáng thương lại vừa đáng trách.
Thời gian sẽ vùi lắp đi quá khứ, chôn chặt nỗi đau, chữa lành vết thương và xóa tan nỗi buồn…
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Gia Hân chính thức là học viên của Bingel, cô luôn biết cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, vẫn đến trường, vẫn vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vũ Phương có hỏi thăm cô về chuyện hôm trước nhưng chỉ nhận được sự im lặng và cái lắc đầu buồn bã. Có lẽ cách tốt nhất để quên đi là đừng bao giờ nhắc tới.
Bố vẫn còn đang công tác, Gia Hân cũng không màn để ý tới nữa. Cô cũng không hề gặp lại Chấn Nam hay Hàn Phong, cả hai người họ cứ như biến mất khỏi thế gian này vậy, nhưng dù sao cũng tốt hơn cho cô. Lâm Vũ thì luôn luôn bận rộn với công việc của Hội học sinh, thỉnh thoảng anh vẫn hay sang lớp rủ Gia Hân cùng Vũ Phương ăn trưa làm trình độ liếc xéo của đám nữ sinh ngày càng trở nên lợi hại.
Nắng chiều lung linh chiếu rọi, hàng cây bên đường lượn mình theo gió, tiếng chim ríu rít trong những tàn lá tựa như lời ca của chàng ca sĩ, tất cả tạo nên một khung cảnh thật đẹp. Mái tóc dài bồng bềnh trong gió, gương mặt mộc tự nhiên không son phấn toát lên vẻ thuần khiết vốn có. Đôi chân nhỏ rảo bước trên đường, miệng khẽ ngân nga bài hát gì đó không rõ tên.
Ting… Ting.
Tiếng kèn xe inh ỏi làm Gia Hân tò mò quay lại. Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Vũ, anh ta đang rất thong thả trên chiếc mui trần bóng loáng, xe dừng hẳn, anh mỉm cười ấm áp.
- Sao anh lại ở đây? – Gia Hân nhìn anh ngác đến khờ dại.
Lâm Vũ nhẹ nhàng tháo chiếc kính râm ra, anh cười lém lỉnh:
- Anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Em đi đâu sao?
- Em định đi siêu thị mua ít thức ăn. – Cô vui vẻ trả lời.
- Hay anh chở em đi ăn tối nhé.
- Không cần đâu. Em…
- Cô bé à, đã có ai nói với em là em rất cứng đầu không? – Khẽ lắc đầu, Lâm Vũ làm gương mặt buồn bã, hờn giỗi nói. - Nhưng nếu em không muốn đi ăn với anh thì anh cũng không ép.
Nói xong, quay mặt sang hướng khác không thèm nhìn Gia Hân nữa. Trông anh như một đứa con nít đang giận giỗi làm Gia Hân không khỏi bật cười. Biết không thể từ chối được, cô đành miễn cưỡng đồng ý. Lúc này người ta thấy gương mặt của chàng trai hiện lên một nụ cười rất đẹp, nụ cười đầy ranh ma, khổ nhục kế đại thành công.
Trên xe, cả hai nói chuyện với nhau rất vui, anh luôn biết làm trò để người khác được vui, Gia Hân rất thích điểm này của anh. Ở Lâm Vũ có cái gì đó rất đặc biệt làm Gia Hân cảm thấy ấm áp và an toàn nhưng cô chưa bao giờ biết thứ cảm giác đó là gì.
Xe dừng trước một chợ đêm, Gia Hân hơi ngạc nhiên, cô không nghĩ anh lại đưa mình tới đây. Lâm Vũ đi gửi xe rồi cả hai cùng đi vào chợ, bây giờ chỉ mới chập chiều nên chợ đêm vẫn chưa lên đèn, người đến mua vẫn chưa đông nhưng người bán vẫn rất bện rộn trong việc bày hang.
- Em không ngại khi anh đưa em tới đây chứ? – Lâm Vũ vừa đi vừa quay hỏi.
- Không đâu, thật ra em cũng thích tới đây lắm.
Cả hai nhìn nhau cười rồi lại tiếp tục đi vào chợ. Gia Hân như bị lạc vào khu rừng cổ tích đầy kì bí, cô chạy hết chỗ này đến chỗ khác, đi từ hàng quán này sang hàng quán nọ.
Lâm Vũ bị kéo đi như một con búp bê nhưng anh không hề khó chịu thay vào đó anh lại cười thích thú. Anh không nghĩ cô bé này lại thích chợ đêm đến vậy, chưa bao giờ anh thấy cô vui vẻ như hôm nay.
Sau một hồi chạy nhảy, khám phá mọi nơi, cả hai đều thấm mệt và đói. Họ ghé vào một quán lẩu trong chợ để nạp thêm năng lượng.
- Lần đầu tiên em đến đây sao? – Lâm Vũ nhìn Gia Hân thắc mắc khi cả hai đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ, nếu muốn ngắm nhìn cảnh đẹp của chợ đêm thì đây là nơi lý tưởng nhất.
Gia Hân đang mải mê nhìn về phía chợ đêm – nơi người ta đang tấp nập mua bán dưới những ánh đèn điện nhiều màu sắc. Nghe tiếng Lâm Vũ hỏi, cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ quay sang nhìn anh:
- Không, em đã từng đến đây với bố nhưng… - Thoáng chút buồn bã, Gia Hân hơi cúi đầu xuống, nói tiếp. - …cũng đã lâu lắm rồi.
Dù chỉ thoáng qua nhưng Lâm Vũ cũng có thể nhận ra, anh là người rất tinh tế, anh nhìn cô, nhẹ giọng nói:
- Vậy bây giờ ông ấy đâu?
Dù biết hỏi như thế có thể chạm vào nỗi đau giấu kín của cô nhưng anh thà hỏi thẳng để biết nguyên nhâ