XtGem Forum catalog
Yêu Không Hối Tiếc

Yêu Không Hối Tiếc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323364

Bình chọn: 7.5.00/10/336 lượt.

chàng ngập ngừng trong giây lát rồi đáp:

- K’ Brơi.

- Cái tên nghe lạ quá! Tôi là Vũ.

- Cảm ơn cô vì đã tặng lại tôi cây Hoàng Thạch Liên này.- Anh ta nói và cẩn thận đút nó vào chiếc túi mây bên hông.

- Anh cho tôi đi cùng anh với nhé!- Cô đề nghị.

Anh ta lặng thinh hồi lâu rồi nhún vai:

- Nhưng đi núi lấy thuốc vất vả lắm đấy, chỉ sợ cô không chịu được thôi.

- Dù sao thì bây giờ tôi cũng chẳng biết đi đâu nữa mà.- Cô cười.

- Vậy tùy cô thôi.- K’ Brơi nhún vai và quay người bước đi.

- Cảm ơn anh.

Phượng Vũ reo lên và chạy vội theo anh ta, dù sao thì cô cũng nên tìm một người đồng hành cho vui.

Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía
Tây, ngọn núi cao nhất trong vùng với cái tên thật kêu- đỉnh Đam San.
Thực ra đó không phải là tên thật của nó mà là tên người dân trong vùng
bao đời nay vẫn gọi để ca ngợi người anh hùng trong Trường ca Đam San-
niềm tự hào của núi rừng Tây Nguyên.

Tương truyền chàng Đam San trên đường đi bắt nữ thần mặt trời đã đi qua ngọn núi cao nhất trong vùng, và mọi
người tin rằng đó chính là đỉnh núi Drăck Kơ Mê này, và không biết từ
đời nào, nó đã mang tên của người anh hùng huyền thoại ấy.

Bóng tối nhanh chóng bao trùm lên khắp
các núi rừng và buôn làng. Thấp thoáng nơi sườn núi, chân núi, giữa rừng cây có ánh sáng bập bùng tỏa ra từ một bếp lửa nào đó trong buôn. Cả
núi rừng chìm trong im lặng, nhưng chỉ một chốc nữa lại rộn lên tiếng
côn trùng, tiếng vượn gọi bầy, tiếng của những con chim đi ăn đêm. Và
trong cái mớ âm thanh hỗn độn ấy, đôi lúc có cả tiếng gầm của đàn voi,
của một ông chúa sơn lâm nào đó. Chỉ có cuộc sống của con người ở đây là thưa thớt và tĩnh lặng đến đáng sợ.

Đặt gùi lá nặng trĩu xuống chân bậc
thang, K’ Brơi ngồi bệt ngay xuống bên cạnh, thở dốc. Anh nhìn lên trời, sao sáng lấp lánh khắp trời, tựa như một phiến đá nhũ khổng lồ. Gió mát rượi nên mồ hôi nhanh chóng khô hết, cái mệt cũng vì thế mà qua đi rất
mau.

Anh ngạc nhiên vì tầm này trong nhà luôn rộn ràng tiếng nói chuyện của Vũ và sư phụ anh, nhưng sao hôm nay im
ắng quá. Vũ đã đến ở cùng hai thầy trò anh được hai tháng nay. Cô đã mấy lần định đi nhưng sư phụ anh đều có ý lưu cô lại để chữa cho cô nốt
bệnh thương hàn đã quật ngã cô sau một trận mưa rào lang thang trong
rừng cách đây hơn một tháng.

K’ Brơi đứng dậy, xách cái gùi và đi lên nhà một cách mệt mỏi. Mùi lá thuốc mới sao xộc lên làm anh thấy dễ chịu hẳn. Bếp lửa vẫn còn nóng, cơm canh trên bếp còn nguyên. Anh nhìn
quanh, hình như sư phụ anh đã đi vào trong buôn thăm bệnh cho một ai đó, vì anh không thấy túi vải của bà ở nhà.

Có tiếng soạt ở sau lưng, sau đó là giọng của Vũ:

- Anh về rồi đấy à?

Hình như cô vừa đi tắm về.

- Ừm...

- Anh đi tắm đi rồi tôi dọn cơm cho anh ăn.

- Sư phụ tôi đâu?

- À, cô ấy sang buôn bên cạnh thăm bệnh cho một đứa bé bị lên sài... Có khi mai mới về. Hôm nay có hái được thuốc chứ?

- Có, nhưng không được nhiều lắm. Ngày mai có lẽ tôi sẽ phải đi xa hơn nữa. Cô ăn gì chưa?

- Tôi đợi anh mà.

- Cô cứ ăn trước đi, tôi phải đi tắm đã rồi mới ăn.

- Không sao, tôi đợi anh được mà.- Phượng Vũ nhoẻn miệng cười với anh.

K’ Brơi ngước đôi mắt đen sẫm nhìn cô và khẽ gật đầu. Anh đứng dậy, đi ra phía suối.

K’ Brơi luôn nghĩ mãi về cô gái kì lạ mà anh gặp trong một buổi chiều cũng kì lạ không kém. Bước chân vô tình
đưa bước chân anh trở lại chốn đó, và anh đã gặp cô cùng với loài hoa
Hoàng Thạch Liên huyền diệu. Nụ cười luôn thường trực trên môi không thể che lấp được những nỗi đau đầy úp trong mắt cô. Chỉ có những người đã
đi đến tận cùng nỗi đau của sự mất mát và chia ly như anh mới cảm nhận
được điều đau khổ toát ra từ đôi mắt ấy. Bản thân cô có lẽ quá nhỏ bé so với nỗi đau quá lớn mà cô đang mang trong lòng.

Ăn tối xong, anh ra bậc thềm ngồi với
Vũ. Cô đang ngồi bó gối ở đó nhìn lên bầu trời một cách cô đơn. Có lẽ
lúc này cô cần một người để tâm tình, cũng như anh trước kia, khi anh
đau khổ nhất có sư phụ ở bên chia sẻ với anh. Nếu không có người, có lẽ
anh cũng không đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau đó.

- Anh có tin rằng người chết sẽ hóa thành ngôi sao không?- Phượng Vũ đột ngột hỏi anh.

- Đó là niềm tin của trẻ con. Tôi thì nghĩ là ba mẹ tôi sẽ luôn ở bên tôi chứ chẳng bay lên tít trên cao kia làm gì.

- Ba mẹ anh mất lâu chưa?

- Ba tôi thì mất lâu rồi. Còn mẹ tôi thì mới mất. Bà bị ung thư...

Phượng Vũ tựa cằm lên đầu gối im lặng. Một lúc sau, cô lại thình lình lên tiếng:

- Chúng ta giống nhau thật... Đều chỉ còn một mình, cô đơn...

- Cô không để ý đấy thôi, tôi tin là ba mẹ cô cũng luôn ở bên cô...

- Tôi không chịu được khi nghĩ rằng từ
nay đến hết cuộc đời, những người mà tôi yêu nhất sẽ không thể ở bên tôi nữa. Tôi đi không ngừng nghỉ để không có lúc nào có thời gian nghĩ đến
chuyện đó. Nhưng... khô