Old school Easter eggs.
Yêu Nhầm Nữ Bang Chủ Siêu Quậy

Yêu Nhầm Nữ Bang Chủ Siêu Quậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325541

Bình chọn: 8.00/10/554 lượt.

y nào cũng giống
nhau và không hề đánh số thứ tự thì làm sao mà biết được. Sau hơn 1
tiếng đồng hồ lang thang, họ ngồi bệt xuống một cái cây to có bóng mát.
Nó lắc đầu:

- Cũng may đây là khu rừng quen thuộc, nếu không chắc lạc hết rồi!

- Cái cây nào mới là 13 chứ? Thân cây nào cũng như nhau chả khắc một cái số nào! - hắn cũng chịu thua.

Nari ngẫm nghĩ gì đó rồi lên tiếng đề nghị:

- Sao ta không tính từ cái cây ta gặp đầu tiên khi vừa lên tới đỉnh, biết đâu dựa vào đó có thể tìm ra cái cây thứ 13!

- À đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra việc này!!! - Jee reo lên rồi cùng mọi người chạy đi đến nơi có cái cây đầu tiên.

Họ lần theo từng cái cây và cuối cùng cũng đã đứng trước cái cây thứ 13. Cái cây không cao lắm nhưng cũng không quá thấp, tầm 4m gì đó. Nó vỗ
vào thân cây:

- Lần này tìm được rồi nhé!!! Hihi...

- 20 phút nữa là 3h! - Vinlee xem đồng hồ rồi thông báo.

Ai cũng hí hửng vì sắp được bật mí số vũ khí tuyệt thế. Họ ngồi dưới gốc cây và chờ đợi.

Thấm thoát 20 phút trôi nhanh, Ken xem đồng hồ rồi reo lên:

- Tới rồi! Tới giờ rồi!

Mọi người lập tức đứng dậy quan sát xung quanh, chả có hiện tượng gì lạ
xảy ra cả. Sao kì vậy chứ? Vinlee nhăn nhó bực dọc. Chẳng lẽ đã đi sai
hướng? Không thể nào. Nhìn tới nhìn lui ngoài cái bóng cây to đùng in
trên mặt đất ra thì chẳng có gì nữa hết. Hắn ngồi phịch xuống chán nản:

- Không có gì hết! Kho báu này là con số 0.

Chưa hẳn là vậy, Vinlee dáo dác nhìn theo cái bóng cây. Nó dài thườn
thượt trải dài trên mặt đất và kết thúc bởi cái bóng ngọn cây nhọn nhọn. Vinlee bước tới xem xét chỗ đất đó, nó có vẻ như đã được đào bới. Anh
lại cười, gọi mọi người:

- Ở đây! Nó nằm ở chỗ kết thúc của cái bóng cây!

Mọi người chạy đến ra sức đào chỗ đất đó lên, vã cả mồ hôi nhưng miệng vẫn cười tươi. Nó hí hửng:

- Như vậy mà cho 3 ngày thì hơi bị dư!

Tay hắn chạm vào một vật bằng kim loại, hắn tìm cách móc vật đó lên nhưng nhanh chóng xìu xuống:

- Kho báu đây hả trời?

Là một cái bao đựng loại kiếm cổ của người Thái, nó dài tầm 30cm rộng
khoảng 7cm gì đó. Phần đuôi hơi cong lên, hình thù rất lạ. Nó rất cứng
và có phần đã cũ kĩ. Vinlee xem xét rồi kết luận:

- Đây không phải là kho báu mà Lâm Gia muốn chúng ta tìm đâu!

- HẢ???? - đồng thanh.

- Có lẽ đây chỉ là một phần trong kho báo thôi! - Nari nói.

- Vậy thì kho báu ở đâu? - Hani nói.

- Để xem! Trong bao kiếm có vật gì kìa! - Vinlee nói rồi đưa tay lấy cái vật đó ra.

Là một mảnh vải dài, bên trên có những nét đứt quãng
không theo một nguyên tắc nào cả. Cả bọn lại thêm điên đầu vì cái kho
báu quái quỷ thật hại não. Ai cũng ngồi sải lai dưới đất tỏ vẻ chán nản
riêng Vinlee vẫn ngồi xem xét thật kĩ lưỡng. Thoạt đầu, anh vẫn chưa
nghĩ ra điều gì nên ra hiệu bảo mọi người đi về. Họ lặng lẽ đi xuống núi trong trạng thái không mấy vui vẻ. Tất cả trở về ngôi nhà gỗ và làm
những gì mình muốn. Cũng may là được nghỉ tập luyện ba ngày, nếu không
vừa tập vừa đi tìm kho báu kiểu này có nước vào bệnh viện truyền nước
biển luôn. Mà ở đây làm gì có bệnh viện cơ chứ? Nói chung là điều kiện
vật chất hơi bị túng thiếu. Nó ngồi ở phòng khách chống cằm than vãn:

- Phải chi có mang theo bộ truyện tranh Conan thì tốt biết mấy!

- Em muốn đọc không? Anh có cách! - hắn nói.

- Đâu? Đưa cho em đi! - nó bật dậy.

Hắn nắm tay dắt nó vào phòng, dùng cái máy hôm bữa mở lên cho nó đọc. Nó vui thì thôi khỏi nói, ôm hắn nhảy cẫng cẫng. Hani, Jee, Roy và Ken thì ra ngoài chơi. Chỉ còn Nari và Vinlee trong phòng khách. Anh bước đến
trước cửa rồi quay lại vẫy tay với cô:

- Em lại đây xem này!

Cô bước đến bên cạnh anh và nhìn về hướng anh đang chỉ. Ánh hoàng hôn
rực rỡ bao trùm lấy phong cảnh rừng núi tạo nên một bức tranh thiên
nhiên tuyệt đẹp. Màu sắc ngọt ngào khiến cho không gian thêm lãng mạn
gấp bội phần. Cả hai cùng ngồi xuống trước ngưỡng cửa, Nari nhẹ nhàng
tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Vinlee. Cả hai hướng về vầng sáng đang
bắt đầu khuất dần sau núi. Cô thỏ thẻ:

- Em ước gì thời gian ngừng trôi để chúng ta có thể như vậy mãi!

- Anh cũng vậy! - Vinlee hôn lên tóc Nari.

Cô đã cố gắng kiềm chế để nước mắt không tuôn rơi nhưng sao khóe mắt cô
vẫn cay xè. Cô đưa đôi mắt long lanh đọng nước ngước lên nhìn anh:

- Nếu một ngày em bỗng rời xa anh thì sao? Anh sẽ nhớ em chứ?

Vinlee cười, anh trả lời một cách rất bình thản:

- Anh sẽ không nhớ em đâu!

Cô đờ người ra nhìn anh, đôi mắt to tròn không hề chớp lấy một cái. Anh tiếp:

- Vì lúc đó anh đã chết rồi thì làm sao mà nhớ được nữa! Đồ ngốc!

Cảm xúc vỡ òa, những giọt nước trong suốt lăn dài trên gương mặt xinh
đẹp. Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết:

- Em cứ khóc như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm để em rời xa anh đượ