Polly po-cket
Yêu Nữa Được Không

Yêu Nữa Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326420

Bình chọn: 8.5.00/10/642 lượt.

trước cửa nhà, gục đầu vào cột điện khóc nức nở. Xuất hiện trước mặt cô, Huy Hoàng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến và cảm thương, đôi lông mày rậm nhíu lại ngồi xuống bên cạnh Tuệ Lâm, kéo cô vào lòng và nói :

- Đừng khóc ! Có tôi ở bên cạnh em mà !

- Tại sao anh lại nói những lời đó?



- Vì tôi không thể giấu được tình cảm của mình. Tôi đã chờ và tôi sẽ không bao giờ nói nếu cô vẫn vui vẻ bên người yêu nhưng tôi không hề thấy cô vui. Tôi đã cho chính mình, cho cô và cho tình cảm của tôi một thời gian nhất định để chờ cô. Và vết nứt mỗi ngày thêm sâu, tôi đã quyết định tiến một bước để kéo cô ra khỏi nỗi đau trước khi cô phải đau quá nhiều.

- Tôi không cần sự bao dung đó của anh.

- Đó không phải là sự bao dung. Là tình yêu Tuệ Lâm ạ !

Đặt hai tay lên má Tuệ Lâm, Huy Hoàng từ từ cúi đầu xuống, khi hai đôi môi gần chạm vào nhau thì Tuệ Lâm đã thức tỉnh và xô Huy Hoàng ra rồi bỏ chạy thật nhanh. Cô vừa chạy vừa khóc. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra làm Lâm như muốn nghẹt thở, cố vịn chặt ngực để ngăn cho con tim đừng đập mạnh nữa. Lâm để tâm hồn và thể xác trôi theo đôi chân vô định cứ bước đi mà không xác định được hướng đi và đích đến trong màn đêm nhộn nhịp, rực rỡ ánh đèn đủ màu sắc của thành phố không ngủ…

Đoàn Duy nằm dài trên sofa trong phòng riêng của anh tại công ty với một đĩa mồi nhấm và chai rượu Tây. Duy đã uống đến gần cạn và anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nhưng mỗi lần mắt nhắm lại là nước mắt lại cứ theo khóe mi chảy ra. Tại sao Duy lại khóc? Duy đã không cho phép mình khóc thêm một lần nào nữa rồi cơ mà. Anh có thể mạnh mẽ với mọi thứ, chỉ là vẫn yếu đuối với tình yêu, từ bấy lâu nay vẫn cứ như vậy. Trần Kiên chứng kiến cảnh đó, mừng thầm :

- “Đứa con gái của ta tài thật. Có thể biến mi từ một cục đá cứng cáp trở thành một mớ bông gòn mềm nhũn như thế. Thời cơ đã đến rồi. Lý Gia Đoàn ! Để xem tôi sẽ trả đũa những việc của ông ngày xưa đã gây ra cho gia đình tôi như thế nào? Ở trên đó, ông nên tự hào về đứa con trai si tình của ông và chờ xem tương lai của Tập đoàn Lý Đoàn sẽ đi về đâu.”

Đoàn Duy trở về nhà, đã lâu rồi anh không quay về nơi này. Bà Quế vừa ăn sáng xong và chuẩn bị uống thuốc, trông bà tiều tụy đi nhiều và mất hẳn cái vẻ quyến rũ, quý phái ngày xưa. Duy ngâm mình trong phòng tắm khá lâu, anh lại thay bộ vest khác và chuẩn bị đi làm. Đoàn Duy ngồi xuống, trông thấy ly nước của bà đã cạn, anh đi rót thêm cho bà và kéo đĩa bánh mì lại, phết bơ lia lịa lên. Bà Quế nhìn Đoàn Duy rồi hỏi :

- Con dạo này vắng nhà nhiều quá !

- Dạ.

- Bận thế thì có nhớ quan tâm tới người yêu không?



- Lúc trước thì có. Giờ thì không cần nữa ạ !

- Sao thế? Hai đứa cãi nhau sao?

- Nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều mẹ ơi.

- Có chuyện gì thế?

- Hôm qua bọn con vừa chia tay nhau.

- Cái gì mà chia tay? Lý do gì thế?

- Có gì đâu mẹ. Không hợp thì không quen nhau nữa. Chuyện đó thường mà.

- Sao lại không hợp? Con lại giở thói ương bướng nữa chứ gì?

- Mẹ nghĩ mẹ hiểu con lắm sao? Mẹ nghĩ mẹ tường tận Tuệ Lâm lắm à? Con thì không nghĩ như thế.

Bà Quế thở dài giọng buồn buồn :

- Càng ngày con chẳng còn xem mẹ ra gì, cả lời nói của mẹ nữa.

- Con xin lỗi nếu lời nói của con làm mẹ nghĩ vậy.

- Con đâu có lỗi gì.

- Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe. Có thời gian con sẽ về thăm mẹ nhiều hơn. Bây giờ thì ngoài công việc ra, con đâu còn dành thời gian cho ai nữa.

- Lái xe an toàn con nhé !

- Dạ !

Đã có một dạo Duy nghĩ bà Quế luôn hờ hững với những suy nghĩ, cảm nhận và những gì Duy cần ở một người mẹ. Tuy nhiên, có lẽ anh đã sai. Dù sự thật rằng anh không phải là con ruột của bà nhưng Duy cũng có những kỷ niệm được mẹ túc trực bên giường suốt đêm khi bị sốt, những lần Duy cười hết cỡ khi được mua món đồ chơi anh yêu thích hay khóc lóc trên vai mẹ khi bị ăn hiếp ở trường. Không có những kỷ niệm như thế với cha nhưng với bà Quế giờ Duy nghĩ lại anh không thiếu những điều đó. Duy từng cho rằng bà chưa tự tay nấu cho anh dù chỉ là một tô mì gói nhưng bà Quế đã không ngại đường xa tự lái xe đi mua cho anh loại bánh anh thích dù địa chỉ hơn 40km vào lúc khuya. Nghĩ lại Duy thấy mình đôi lúc như một thằng ngốc vô tâm. Anh đã bị cái suy nghĩ đó ăn mòn sau một thời gian dài sống một mình, cô đơn nơi xứ người quên mất cảm giác gia đình, cảm giác bên mẹ. Duy cũng có mẹ, được mẹ thương yêu. Cảm giác hồi tưởng thật là dễ chịu !



Chap 40:

Duy một mình đi dạo bước quanh khu trung tâm Parkson nhộn nhịp hoàng nhoáng những ánh đèn sáng rực rỡ. Nếu là trước kia thì anh đã tay trong tay dìu bước cùng Tuệ Lâm cười nói hả hê rồi xách nặng trịch những túi hàng. Nhưng giờ, chỉ còn lại một mình, và Duy không biết mua gì hết. Anh thở dài với những chuyện vừa xảy ra tối hôm qua …

Thấm thoát đã gần hết 3 tháng học tại RMIT,