Pair of Vintage Old School Fru
Ánh sáng thành phố - Full

Ánh sáng thành phố - Full

Tác giả: Lôi Mễ

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 324873

Bình chọn: 7.00/10/487 lượt.

bên quầy bar.

Chui xuống phòng lưu trữ ngầm, trở lại phòng ngăn, Giang Á nhìn thấy Phương Mộc cả người trần truồng vẫn như trước không nhúc nhích nằm trên mặt đất lạnh như băng.

Trải qua một hồi sợ bóng sợ gió vừa rồi, uể oải tích lũy suốt cả buổi tối trong nháy mắt liền tràn ngập toàn thân Giang Á. Hắn đột nhiên cảm thất mất hứng, càng nhiều chính là sợ hãi.

Người huyết nhục mơ hồ, mặt mũi biến dạng trước mắt này quả thực là một thằng cha ương ngạnh đến đáng ghét, cho dù đang lúc hấp hối, vẫn không quên đối với hắn thêm vào sự phủ định và đùa cợt. Giang Á không muốn nghe những lời này nữa, bởi vì hắn sợ mình sẽ ghi nhớ những từ ngữ này vào tận đáy lòng.

"Ngươi không thay đổi được ta, cũng không thay đổi được thành phố này." Giang Á thì thào tự nói, tựa hồ đang vì mình mà động viên tinh thần, "Ngươi không thắng được ta, bởi vì ngươi sẽ chết trong tay ta."

Ngươi mau biến đi. Để cho hết thảy nhanh chóng chấm dứt.

Giang Á ngồi xổm bên người Phương Mộc, dừng ở khuôn mặt bị tàn phá không chịu nổi kia. Phương Mộc hai mắt nhắm nghiền, đầu thoáng lệch về bên phải, hô hấp mỏng manh đến cơ hồ khó có thể phát hiện.

Tiếc nuối chính là, không thể để cho ngươi mở to mắt nhìn đầu mình bị đập nát, không thể để cho ta nhìn thấy quang mang vụt tắt trong mắt ngươi.

Giang Á đột ngột giơ chùy sắt trong tay lên, hung hăng đập xuống.

Thanh âm của xương sọ vỡ vụn trong phòng ngăn trống trải phát ra tiếng vang vọng, phảng phất như còn chưa cam lòng, kiệt lực muốn đem một chút thanh âm cuối cùng của người nọ ở nhân thế bảo lưu lâu hơn nữa. Song, hết thảy chỉ là phí công.

Giữa vách tường gạch men cứng rắn sau vài lần lặp đi lặp lại, thanh âm kia cũng như hơi thở của chủ nhân nó đã hoàn toàn biến mất.

Chương 27 - Lời chứng của người chết

Ngày 12 tháng 12. Trời trong.

Phân cục trưởng ngồi sau bàn làm việc, một điếu tiếp một điếu hút thuốc, gạt tàn trước mặt sớm đã nhét đầy. Mặt của ông có vẻ già nua, tiều tụy, dưới hốc mắt quầng đen thật sâu, tựa hồ đã lâu chưa được nghỉ ngơi trọn vẹn.

Thình lình, một trận tiếng chuông chói tai vang lên trong văn phòng. Phân cục trưởng tựa hồ bị thanh âm đột ngột này dọa sợ, cổ tay run lên, một đoạn tàn thuốc thật dài rơi trên mặt bàn. Ông vô thức ngẩng đầu về phía đồng hồ treo tường nhìn lại, đúng 8h.

Ông ấn tắt đầu lọc trong gạt tàn thuốc, hít sâu một hơi, cầm điện thoại trên bàn lên, bắt đầu quay số.

Âm chờ chỉ vang lên nửa tiếng đã được nhận, xem ra đối phương cũng luôn chờ đợi bên cạnh điện thoại.

"Lão Biên."

"Có tin tức sao?" Thanh âm của Biên Bình đồng dạng uể oải, càng có vẻ vội vàng, "Hay là tình huống mới?"

"Không có." Phân cục trưởng thấp giọng nói, "Mất tích vẫn mất tích, kinh doanh vẫn kinh doanh, hôn mê cũng vẫn hôn mê."

Biên Bình không nói. Một lúc lâu sau, phân cục trưởng hỏi dò: "Lão Biên?"

"Hửm."

"Tôi phải hạ lệnh mới rồi." Phân cục trưởng gian nan nói, "Mấy ngày nay. . . . . .Tôi đã cố gắng hết sức rồi."

Đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng truyền đến một thanh âm trầm thấp.

"Được rồi."

Dứt lời, Biên Bình liền cúp điện thoại.

Phân cục trưởng lẳng lặng ngồi trong chốc lát, đột nhiên thẳng người dậy, nhấc điện thoại nội tuyến trên bàn.

"Gọi Dương Học Vũ tới cho tôi."

Dương Học Vũ rất nhanh đã đến phòng làm việc của phân cục trưởng. Không cần chào hỏi, phân cục trưởng đã bắt đầu trước.

"Thứ nhất, triệu tập tất cả lực lượng, lùng bắt Phương Mộc, một khi phát hiện, lập tức khống chế, thứ hai. . . . . ."

Vẻ mặt Dương Học Vũ phức tạp, ngập ngừng hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: "Phân cục trưởng, có thể . . . . . ."

"Thứ hai, nếu cậu ta chống cự lại, có thể sử dụng cảnh giới." Phân cục trưởng đề cao âm lượng, "Nhưng phải sống, tôi muốn chính miệng cậu ta giải thích cho tôi nghe!"

Thần sắc Dương Học Vũ hơi thả lỏng, liên tục gật đầu.

"Thứ ba. . . . . ."

Phân cục trưởng còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, Mễ Nam cầm tờ giấy vội vã đi đến, phía sau chủ nhiệm văn phòng phân cục đi theo vẻ mặt khó xử, trong miệng còn không ngừng oán giận.

"Con bé kia, làm chi mà gấp thành như vậy hả. . . . . ."

"Sếp," Mễ Nam đi thẳng tới trước bàn làm việc, đem tờ giấy kia đưa đến trước mặt phân cục trưởng, vội vàng mở miệng, "Viện kiểm sát tối cao đã trả lời, đồng ý truy tố án mạng thôn La Dương 20 năm trước."

"Hửm?" Phân cục trường cầm lấy tờ giấy kia, sau khi xem một lượt, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến ném về hướng Dương Học Vũ.

Dương Học Vũ do dự một chút, mở miệng nói: "Mặc dù có thể lập án rồi, thế nhưng, chứng cứ. . . . . ."

"Tôi mặc kệ!" Mễ Nam đột nhiên hét ầm lên, hướng Dương Học Vũ cuống quít lắc hai tay, "Bắt Giang Á lại! Chỉ có khống chế được hắn, Phương Mộc mới có thể an toàn!"

Dương Học Vũ nhìn Mễ Nam đầu bù tóc rối, gần như điên cuồng. Cô đã gầy đi rất nhiều, da ảm đạm không ánh sáng, duy chỉ có đôi mắt vẫn phát ra quang mang đáng sợ hùng hổ dọa người.

Anh ta cắn răng, quay đầu lại nhìn về phía phân cục trưởng.

Phân cục trưởng nhìn anh ta, lại nhìn Mễ Nam, dần dần, biểu tình quyết tuyệt xuất hiện trên mặt.

"Bỏ x