Biểu tượng Thất truyền (The Lost Symbol) - Full

Biểu tượng Thất truyền (The Lost Symbol) - Full

Tác giả: Dan Brown

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 323484

Bình chọn: 8.5.00/10/348 lượt.

, - Sato vẫn quả quyết.

- Không hề, trừ phi có một lớp mã hoá thứ hai mà tôi vẫn chưa nhận ra.

- Có manh mối nào không? - Sato hỏi.

- Đây là một ma trận kẻ ô vuông, nên tôi có thể áp dụng những quy trình thông thường, chẳng hạn hệ mật mã Vigenere, vỉ nướng, lưới mắt cáo và vân vân, nhưng chưa có gì hứa hẹn cả, đặc biệt nếu đó là một dạng mã không còn phổ biến.

- Hãy làm những gì có thể, và thật nhanh vào. Thế còn X quang thì sao?

Nola xoay ghế ngồi tới hệ thống khác, trên đó hiển thị hình chụp X quang của một chiếc túi. Sato đã đòi hỏi mọi thông tin về cái thứ nhang nhác kim tự tháp thu nhỏ đặt trong hộp hình vuông này. Thông thường, một vật chỉ cao 5 centimét sẽ không thể là vấn đề an ninh quốc gia, trừ phi nó được chế tạo từ plutoni giàu. Nhưng vật này không phải vậy. Nó được làm bằng một chất liệu cũng gây bất ngờ không kém.

- Bản phân tích định lượng - hình ảnh rất thuyết phục, - Nola đáp - 29,3g mỗi centimet khối. Làm bằng vàng nguyên chất. Rất, rất giá trị.

- Còn gì nữa không?

- Thực ra là còn. Máy quét định lượng thể hiện những chỗ không đồng đều rất nhỏ trên bề mặt kim tự tháp bằng vàng này. Hoá ra ở đây cũng có khắc nội dung văn bản.

- Thật sao? - Giọng Sato đầy hy vọng - Nó nói gì?

- Tôi chưa thể nói được. Phần chữ khắc cực kỳ mờ. Tôi đang cố cải thiện bằng cách lọc nhưng độ phân giải trên máy X quang không lớn.

- Được rồi, thử tiếp đi. Hãy gọi cho tôi khi cô thu được kết quả gì đó!

- Vâng, thưa Giám đốc.

- Mà này Nola? - giọng Sato nghe như thể hăm doạ - Trong mọi điều cô biết suốt 24 tiếng qua, hình ảnh của kim tự tháp đá và phần chóp bằng vàng là các cấp độ an ninh cao nhất. Cô chẳng phải tham khảo ý kiến ai cả. Cô báo cáo trực tiếp cho tôi. Tôi muốn bảo đảm mọi việc rành rẽ.

- Dĩ nhiên, thưa sếp.

- Tốt. Giữ liên lạc nhé! - Sato tắt máy.

Nola dụi mắt và mệt mỏi nhìn lại các màn hình máy tính của mình. Cô đã không ngủ suốt hơn 36 tiếng qua, và cô biết rất rõ rằng cô sẽ không ngủ lại được chừng nào vụ này chưa đi tới hồi kết.

Có thể là bất kỳ chuyện gì.

***

Trở lại Trung tâm Khách tham quan của Điện Capitol, bốn chuyên gia tác chiến hiện trường mặc đồ đen của CIA đứng ở cửa đường hầm, hau háu nhìn lối vào tranh tối tranh sáng, y như thể đàn sói háo hức trước cuộc săn.

Sato tiến lại, vừa tắt máy sau khi nhận một cú điện.

- Này, - bà ta nói, vẫn cầm chiếc chìa khoá của Kiến trúc sư - các anh đã rõ phạm vi nhiệm vụ của mình chưa?

- Rõ rồi, - viên đội trưởng đáp - Chúng tôi có hai mục tiêu. Thứ nhất là kim tự tháp đá có chữ khắc, cao xấp xỉ 0,3 mét. Thứ hai là một cái gói hình hộp, nhỏ hơn, cao xấp xỉ 5 centimét. Nơi cất giữ chúng gần đây nhất là túi của Robert Langdon.

- Đúng. - Sato xác nhận - Phải thu hồi cả hai thứ, nhanh chóng và nguyên vẹn. Các anh còn câu hỏi nào nữa không?

- Phạm vi cho phép sử dụng vũ lực?

Vai Sato vẫn run run do bị Bellamy nện bằng một khúc xương.

- Như tôi đã nhấn mạnh, thu hồi hai vật đó là điều quan trọng nhất.

- Rõ - Bốn người quay đi và tiến thẳng vào đường hầm tối om.

Sato châm một điếu thuốc và nhìn theo cho tới khi bóng họ khuất hẳn.

CHƯƠNG 51

Biểu Tượng Thất Truyền

Dịch giả: Nguyễn Xuân Hồng

Chương 51

Katherine Solomon luôn rất cẩn thận khi lái xe, nhưng lúc này cô đang nhấn mạnh ga chiếc Volvo và phóng bạt mạng với tốc độ hơn 90 dặm trên đường Suitland Parkway. Bàn chân áp trên chân ga cứ run bắn suốt cả một dặm đường dài cho tới khi cơn hoảng loạn của cô lắng dần. Bấy giờ, cô cũng nhận ra nỗi sợ hãi không còn là nguyên cớ khiến cô run đến mức mất hết kiểm soát như thế nữa.

Mà là do lạnh.

Khí đêm giá buốt tràn qua cửa sổ xe vỡ nát, trùm lên cơ thể Katherine như trận gió miền cực bắc. Nhận ra hai bàn chân đi tất mỏng đã tê cứng, cô bèn lần tìm đôi giày dự phòng vẫn cất sẵn dưới gầm ghế bên cạnh. Trong khi tìm giày, cô cảm thấy đau nhói ở vết bầm tím trên cổ họng, nơi bàn tay của kẻ tấn công siết vào.

Kẻ đập nát cửa sổ xe cô chẳng có nét gì của quý ông tóc vàng mà Katherine vẫn nghĩ là bác sĩ Christopher Abaddon. Mái tóc dày và nước da mịn màng của hắn đã biến mất tăm, thay vào đó là cái đầu trọc lốc, bộ ngực trần và gương mặt vằn vện những hình xăm trổ gớm ghiếc.

Katherine lại như nghe thấy giọng nói của hắn, thì thào trong tiếng gió hú bên ngoài cửa sổ xe vỡ nát. Katherine, lẽ ra ta đã phải giết chết ngươi từ mười năm về trước… vào cái đêm ta giết mụ già mẹ ngươi ấy.

Katherine rùng mình, không còn nghi ngờ gì nữa. Chính là hắn.

Cô không bao giờ quên vẻ hung bạo dữ tợn trong đôi mắt ấy. Cô cũng chưa bao giờ quên tiếng súng duy nhất của anh trai mình, tiếng súng đã hạ sát gã đàn ông này, hất hắn từ một vách đá cao xuống dòng sông lạnh giá phía dưới, hắn chìm luôn qua lớp băng và không thấy nổi lên nữa. Các điều tra viên đã tìm kiếm hàng tuần liền nhưng không bao giờ thấy xác hắn, cuối cùng họ kết luận rằng hắn đã bị nước cuốn ra Vịnh Chesapeake.

Họ nhầm rồi, giờ thì cô biết rõ như vậy. Hắn vẫn còn sống.

Và hắn đã trở lại.

Ký ức ồ ạt tràn về làm Katherine lặng người đau đớn. Đã tròn mười năm rồi. Đúng Lễ Giáng sinh. Katherine


Disneyland 1972 Love the old s