
Đạo Mộ Bút Ký
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3211270
Bình chọn: 9.00/10/1127 lượt.
hững mảng bám dính trên cánh cửa thép, lộ ra một lớp cao su giữa cánh cửa và khung, xem ra căn phòng này được đóng rất kín. Sau khi dọn sạch mớ mảng bám, cô ta lại cố gắng xoay chuyển cái khóa tròn kia. Nhưng sức người có hạn, chỉ riêng cái khóa đã rất nặng rồi, hơn nữa bên trong lại đầy mảng bám, không phải thủy thủ lực lưỡng thì không thể mở ra được. Cô ta lại dùng sức xoay xoay mấy cái, mà trước sau vẫn không hề suy suyển.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nói với cô: “Nhiều khả năng thứ bên trong không bị ngâm nước, chúng ta không mở ra vẫn hay hơn. Trên người chúng ta không có vũ khí, lỡ như bên trong có quái vật gì thì coi như xong đời với nó luôn.”
Cô ta không hề để ý tới tôi, vẫn cố sức mà xoay. Tôi lắc đầu, cô gái này quả là ngang ngạnh, thiện cảm ban đầu đối với cô giờ đã bay sạch.
Mấy phút sau đó, tôi đứng chống nạnh một bên xem cô nàng phí công toi, trong lòng cảm thấy có phần hả hê. Bỗng cô ta quay lại nhìn tôi, tưởng đâu cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ, ai ngờ cô hét lên một tiếng quái lạ, ngả người về phía sau, hai bàn tay khô từ trong mái tóc nhanh như chớp tóm lấy cái khóa tròn kia, ra sức xoay. Hai bàn tay quỷ quái đó cực khỏe, tôi lập tức nghe được tiếng mảng bám vỡ vụn từ bên trong.
Tôi sợ tới mức da đầu bắt đầu co giật, gần như ngã bệt trên mặt đất. Cảnh tượng này có thể nói đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng, thảo nào khi nãy không thấy hai bàn tay kia đâu, thì ra là giấu trong tóc cô ta, không rõ nói chuyện với tôi lúc ấy là ma hay là người?
Lúc này khóa đã lỏng ra, cô gái kia xoay thêm vài vòng định mở cánh cửa thép, đột nhiên bên trong vang lên một tiếng động lớn, một cột nước cao từ trong cửa ào ra. Cánh cửa bị dòng nước mở bung, đập vào lưng cô gái, khiến cô ta bị hất văng lên rồi rơi trúng người tôi, làm tôi té lăn trên mặt đất. Tôi biết tình thế nguy cấp, định đẩy cô ta ra để bỏ chạy, nhưng nước biển đã ập đến cuốn chúng tôi văng xa năm sáu trượng. Tôi gắng sức ngẩng đầu, chỉ thấy một gương mặt khổng lồ phủ đầy vảy dần dần lộ ra sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào tôi.
Khuôn mặt khổng lồ dữ tợn đó phải lớn hơn đầu tôi đến bốn năm lần, cơ thể nó khuất sau cánh cửa thép, không biết còn bự cỡ nào. Ánh sáng từ lỗ thủng trên boong tàu chiếu xuống khá yếu nên tôi không thể nhìn rõ mặt mũi nó, không biết nó là quỷ hay là động vật nữa, chỉ thấy khuôn mặt này quỷ khí dày đặc, quái dị không tả nổi.
Tôi cứ thế ngơ ngác nhìn nó, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, sợ đến nín thở, mẹ nó, hai chân cũng nhũn ra như bún rồi. Tôi chật vật lùi lại mấy bước, lập tức nghĩ đến cô gái kia vẫn còn nằm trên mặt đất, dù cô ta chẳng tốt đẹp gì nhưng thấy chết mà không cứu thì cũng không phải phép cho lắm.
Tôi lật người cô ấy lại, phát hiện ra hai bàn tay khô kia đã biến mất, nhưng lúc này ai hơi đâu mà để ý nhiều vậy, nếu nước còn tiếp tục tràn vào, đầu cô ấy sẽ ngập trong nước, chết đuối là cái chắc. Tôi đỡ dưới cánh tay cô ấy, từ từ kéo về phía sau. Bên kia khoang thuyền thế nào cũng có thang dẫn lên boong, đưa được cô gái này lên boong rồi thì muốn nhảy xuống biển hay cầu cứu đều được, lựa chọn cũng nhiều hơn.
Tôi vừa nhích từng bước chân run rẩy vừa tự nhủ trong lòng: “Bình tĩnh, bình tĩnh, ở vào tình cảnh này thì càng phải bình tĩnh!”, cứ từng chút một lùi về phía sau, tầm mắt lại không dám rời khỏi khuôn mặt kia.
Con quái vật chỉ lặng lẽ ở đó nhìn tôi, nhất thời xung quanh chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào. Nếu em nó có cử động gì, ví như quay đầu hay há miệng, tôi còn thấy dễ chịu hơn một chút, đằng này em nó cứ trừng trừng hai mắt nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi đã sợ lại càng thêm sợ. Tôi tự nhủ chuyện này cũng quá bất thường, nhưng nếu mày đã bất động rồi thì cứ bất động ở đó luôn đi, chứ đừng có chờ cho tao lết đến cầu thang rồi mới nhào tới.
Nghĩ vậy tôi dứt khoát không nhìn nó nữa, cúi đầu xuống, cố gắng di chuyển nhanh hơn, vài bước đã đến chân thang. Tôi vừa nhìn lên liền choáng váng, cái thang kia đã gãy vụn, chỉ còn lại mỗi cái khung, một mình tôi còn không biết có leo lên được hay không chứ đừng nói tới chuyện mang thêm một bà cô đang ngắc ngoải. Tôi thấy trên cái thang vẫn còn mấy thanh ngang, liền kéo một cánh tay của bà cô thử leo lên, kết quả vừa giẫm lên đã gãy, thanh ngang tức khắc mủn ra như bùn.
Xem ra chuyện bắt đầu rắc rối rồi đây. Tôi ngoái đầu nhìn lại, thật may là con quái vật kia kiên nhẫn cực kỳ, nãy giờ vẫn cứ ở yên bên đó. Giờ tôi đang đứng trong tối, giữa tôi và nó có một khoảng sáng nhập nhoạng (dưới lỗ thủng trên boong tàu), cho nên căng mắt ra cũng chỉ thấy một hình dáng lờ mờ. Tôi bắt đầu thấy yên tâm hơn, mới để cô gái kia ngồi tựa vào tường, sau đó nghiến răng vận sức nhảy lên, định leo lên trước đã rồi tính sau.
Khổ nỗi hai tay tôi tuy dài nhưng sức lực yếu ớt, sau hai lần thất bại, đã không leo lên được mà còn bị dập môi, đau đến chảy nước mắt, trong lòng chán nản vô cùng. Tôi đứng đó nửa ngày cũng không nghĩ ra cách giải quyết, buồn buồn mới ngoái đầu lại xem con quái kia có còn ở đó hay không. Không quay lại thì thôi, vừa quay đầu đã thấy một bóng dáng