Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đạo Mộ Bút Ký

Đạo Mộ Bút Ký

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3211480

Bình chọn: 8.00/10/1148 lượt.

mặt kia lần thứ năm xuất hiện, tôi mới hiểu ra vấn đề. Tôi nhớ khuôn mặt trên phiến đá thứ nhất nhắm mắt, trên phiến đá thứ hai hình như hơi he hé mở ra, đến phiến đá thứ ba và thứ tư, đôi mắt càng lúc càng mở lớn, còn trên hình khắc thứ năm này, đôi mắt đã mở ra trừng trừng.

Tôi có linh cảm không lành liền kéo Bàn Tử lại, không cho hắn tiếp tục tiến lên phía trước nữa, sau đó lấy sổ ghi chép dùng dưới nước ra, viết: “Đôi mắt của khuôn mặt trên tường mộ dần dần mở ra, tôi sợ có chuyện không hay!”, viết xong chỉ vào vách tường.

Bàn Tử sờ thử khuôn mặt kia, lắc đầu, lại viết: “Tôi không để ý, nhưng đó chỉ là hình khắc trên đá thôi, bên trong nhất định cũng chỉ là đá, cậu cả nghĩ rồi.”

Tôi kiên quyết lắc đầu, ra hiệu cho hắn giương súng lên. Bàn Tử thấy nét mặt tôi nghiêm túc đành miễn cưỡng làm theo. Bơi thêm một đoạn, tôi lại thấy một hình điêu khắc nữa giống y những cái đã xuất hiện trước đó, Bàn Tử nghe tôi nói cũng bắt đầu biết sợ, ngừng lại chiếu đèn quan sát một chút. Khuôn mặt trên phiến đá nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt đã hoàn toàn mở ra, trông có phần ngây dại. Bàn Tử rọi đèn mấy lượt không thấy có gì thay đổi, lá gan cũng lớn ra, mò mẫm một chút rồi vẫy tay với tôi ra hiệu an toàn.

Tôi bơi qua xem, quả nhiên vẫn là một phiến đá như trước, không có gì đặc biệt. Tôi lấy ngón tay chọc thử vào đôi mắt đó cũng không thấy có phản ứng gì, không khỏi lắc đầu tự giễu, xem ra đây chỉ là trò đùa của người thiết kế mộ huyệt nhằm hù dọa những tên trộm mộ có thể vào được đây chứ không hề có ngụ ý đặc biệt gì, vậy mà nãy giờ tôi lại cứ tự mình dọa mình, thật chẳng còn mặt mũi nào. Bàn Tử vỗ nhẹ người tôi, ý bảo đừng suy nghĩ nhiều quá, mau đi thôi.

Chúng tôi lại tiếp tục bơi về phía trước, tôi nhớ lại những điều chú Ba đã kể, chú đụng phải một cơ quan rồi mới bị hút vào trong cái đài phun nước kia, nhưng vách tường mộ chỗ nào cũng như nhau, làm sao mà tìm được nơi chú đã đụng vào?

Tôi thoáng nghĩ, cứ cắm đầu bơi về phía trước như vậy không phải cách hay, cũng không biết lối vào mộ này dẫn đến nơi nào, biết đâu lại là một vòng luẩn quẩn, lỡ lạc đường trong này thì coi như xong đời. Tôi âm thầm suy tính, chú Ba chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận cuối hàng, có thể đoán đó là một đoạn hành lang rất dài. Vừa rồi chúng tôi lòng vòng qua mấy khúc quanh, đoạn hành lang dài như thế chỉ có hai chỗ, nếu suy theo hướng này thì cũng không đến nỗi khó tìm, nhưng phải mất khá nhiều thời gian.

Đúng lúc này, Bàn Tử bơi phía trước bỗng đột ngột dừng lại khiến tôi không kịp phanh, đâm sầm vào mông hắn. Chắc mẩm phía trước đã xảy ra chuyện gì, thần kinh tôi bất giác căng thẳng, bơi đến gần xem thử mới hay đường vào mộ đã hết, lối đi bị một tảng đá cản lại.

Bề mặt tảng đá kia trụi lủi, không có văn tự hay phù điêu gì cả. Tôi tìm tòi một lúc lâu cũng không phát hiện ra cơ quan gì, ngượng ngùng gãi gãi đầu, A Ninh viết hỏi tôi: “Sao lại là ngõ cụt?”

Tôi viết lại: “Hẳn là có cơ quan ẩn giấu gần đây, chúng ta tìm thử xem có mảng tường nào rỗng ruột không.”

Bọn họ đều gật đầu. Bàn Tử bắt đầu gõ đông gõ tây, kiểm tra cẩn thận những phù điêu hình mặt người. Tôi cố gắng nhớ lại những manh mối ghi trên bút ký, dùng dao găm đảo qua từng kẽ hở nhỏ, nhưng mãi chẳng có gì tiến triển, tảng đá kia vẫn im lìm chắn ở đó không mảy may sứt mẻ.

Tôi không khỏi cảm thấy chán nản, quay đầu lại định nhìn xem Bàn Tử có cách gì không, chợt thấy hắn ngẩn người. Tôi vỗ vỗ vai hắn, viết hỏi: “Có phát hiện được gì không?”

Hắn nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái, viết hỏi: “Hải hầu tử tóc dài à?”

Tôi không biết hắn đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì, không khỏi bật cười. Tôi cũng không để ý hải hầu tử tóc dài hay không, nhưng theo trí nhớ thì hình như cái đầu nó trụi lủi chỉ toàn vảy là vảy.

Tôi thuật lại chi tiết cho hắn rõ, lại hỏi hắn muốn biết chuyện đó để làm gì. Hắn chỉ vào kẽ tường, tôi nhìn theo hướng chỉ của hắn thì thấy ở khe hở giữa tảng đá với vách tường có một luồng tóc màu đen.

Tôi sửng sốt đến đờ người, chuyện này hết sức vô lý! Chẳng lẽ bên kia tảng đá có ai đó đang dựa vào?

Bàn Tử vốn can đảm, định với tay kéo xuống xem sao, không ngờ mớ tóc kia đột nhiên co rút lại, lùi về sau khe hở. Bàn Tử liếc mắt nhìn tôi, viết: “Đằng sau tảng đá này có quỷ.”

Trong cổ mộ dưới đáy nước đột nhiên xuất hiện một luồng tóc, còn biết tự động co lại, người bình thường ai chẳng nghĩ ngay là có quỷ, may mà có tảng đá ngăn ở giữa, dù có quỷ thật đi nữa nó cũng không xông qua đây được.

Không túm được luồng tóc kia, Bàn Tử hình như không cam lòng, bèn lấy đèn chiếu vào khe hở, muốn nhìn xem bên kia rốt cuộc có thứ gì. Tôi không được can đảm như hắn, phim kinh dị có liên quan đến tóc đâu có thiếu! Liền tránh xa tảng đá xem phản ứng của Bàn Tử như thế nào.

Hắn nhìn đi nhìn lại vài lần, hình như đã thấy điều gì đó khả nghi, hắn lấy lại bình tĩnh, áp sát vào nhìn thêm lần nữa. Lần này hắn phản ứng rất dữ dội, gấp rút lùi về phía sau, bơi xa một hơi mấy mét giống như đang bỏ chạy, sau đó xoay người lại ra sức ngoắc ngoắc nắm tay với chúng tôi. Ban đầu tôi