Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 327542

Bình chọn: 9.5.00/10/754 lượt.

ất.”

Ngày thường Mộ Dung Vô Phong dạy học trò cực kỳ nghiêm, luôn nói không so bì ai cả. Các học trò đều muốn từ miệng Hà Y moi được một chút cơ mật.

“Nói với bọn họ: Ai cũng có cái hay riêng, khó phân cao thấp.”

“Thiếp chính là nói như thế. Cái câu vô thưởng vô phạt ấy nói ra vô số lần rồi, đến bản thân thiếp cũng thấy phát chán. Hay là bây giờ chàng nói nhỏ cho thiếp, thiếp thề sẽ không nói cho ai khác, có được không?”

“Ta muốn ngủ…”

“Là Sái Tuyên à?”

“…”

“Hay Trần Sách?”

“…”

“Chẳng lẽ là Vương Tử Kinh?”

“…”

“Rốt cuộc là ai?”

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Mộ Dung Vô Phong cũng nói ra một cái tên:

“Ngô Du.”

Hà Y thở dài một tiếng, bỗng nói: “Chàng có phát hiện ra không? Ngô Du thay đổi nhiều rồi”.

Lúc vừa từ Thiên Sơn quay về, người trong cốc kể lại với họ, sau khi nhận được tin Mộ Dung Vô Phong “qua đời”, Ngô Du từng lâm trọng bệnh một trận. Tuy mọi người đều biết tại sao nhưng không ai dám nói ra. Khoảng thời gian ấy, mọi người thường trông thấy nàng mặc đồ trắng tựa như âm hồn đứng bồi hồi ven hồ vào đêm khuya. Sợ nàng nghĩ quẩn, Quách Tất Viên không thể không sai thủ hạ lặng lẽ bám theo sau. Nhưng nàng không làm gì dại dột, chỉ nằm liệt giường vài tháng rồi dần dần khỏe lại, khuôn mặt hóp đi trông thấy, từ xa nhìn lại, chỉ thấy được đôi mắt to tròn. Nàng trở thành cực kỳ trầm mặc, tính tình càng ngày càng xấu, càng ngày càng khó đoán. Nàng bới móc phương thuốc của Trần Sách, chê Sái Tuyên tay nghề chậm chạp, trong y hội thì tranh cãi với tất cả mọi người, khiến các đại phu từ bên ngoài tới không cách nào giữ được thể diện. Dần dần, người trong cốc không ai dám va chạm với nàng nữa.

Có một hôm, các đại phu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bèn nhất tề kêu khổ với Trần Sách lúc ấy là chủ quản y vụ. Trần Sách đành tìm lý do điều nàng tới Trúc Gian quán ngoài cốc. Tiếp đến, mọi người nhanh chóng phát hiện ra một chuyện: vai trò đại phu của Ngô Du là không thể thay thế. Những thủ thuật sở trường của nàng không ai bì được. Thiếu nàng, tốc độ khám chữa cho bệnh nhân trong cốc lập tức chậm đi rất nhiều.

Vì đại cục, Trần Sách đành khuyên nàng về lại cốc. Lần này, ba vị chủ quản lần lượt thay phiên làm thuyết khách nhưng không ai có thể mời được nàng về cốc.

Cho tới khi Mộ Dung Vô Phong quay về cốc nghe được chuyện này, bèn tự mình chạy tới Trúc Gian quán nói một câu “Thực sự ta rất cần cô về giúp”, nàng mới ngoan ngoãn cùng chàng lên xe ngựa quay về. Kể cả như thế, nàng cũng vẫn không muốn ở lại trong cốc. Mộ Dung Vô Phong chỉ có thể để nàng mười ngày đầu tháng ở lại cốc, hai mươi ngày sau về Trúc Gian quán. Nếu chàng sinh bệnh không dậy nổi, Ngô Du ắt sẽ tự động xin ở lại cốc cả tháng, giúp chàng lo liệu y vụ.

“Cô ấy có chút thay đổi”, Mộ Dung Vô Phong thừa nhận, “Dạo trước, ta thường thấy cô ấy một mình ở lại băng thất giải phẫu thi thể, tận khuya vẫn không nghỉ. Cô ấy không phải là người gan nhỏ, nhưng những thi thể ấy đa phần là chân rời tay cụt, mặt mũi đáng sợ, đến cả ta nhìn lâu cũng thấy khó chịu. Vậy mà cô ấy dường như rất thích thú, thường thường vừa làm vừa ăn, có lúc còn uống rượu nữa”.

“Không phải chàng cũng vừa làm vừa ăn nho đấy sao?”, Hà Y cười nói.

“Ta với cô ấy không giống nhau.”

“Sao lại không giống?”

“Ta từ trước tới giờ luôn thế”, chàng nói, “Còn cô ấy trước đây hoàn toàn không như vậy. Cô ấy vốn không thích đối diện với tử thi. Tòa băng thất ấy, nếu không bắt buộc phải đi thì cô ấy sẽ không đi. Nếu bọn ta rời đi hết, cô ấy cũng sẽ đi theo, rất ít khi đơn độc ở lại đó một mình”.

“Những thay đổi này bắt đầu từ khi nào thế?”

“Sau khi chúng ta quay về.”

“Cũng có thể khi cô ấy lấy chồng rồi sẽ khá hơn.”

“Tại sao?”

“Đối với một vài nữ nhân mà nói, lấy chồng vốn cũng là một liệu pháp.”

Chương 4: Một đao tới xương

Tiếng “cọt kẹt” vang lên, cánh cửa đã mở ra.

Hắn nghe thấy giọng một cô gái nói: “Tiểu thư mời ngươi vào, ngươi cứ đi thẳng tới là được.”

Giọng nói vừa nhẹ vừa dứt khoát, mang địch ý rõ ràng.

Thêm nữa, cô ta biết hắn là kẻ mù.

Trong phòng có xông cỏ thơm, cực kỳ ấm áp. Mùi hương trầm nhàn nhạt, lẫn với mùi thuốc phảng phất như có như không.

“Nếu ngươi nghĩ đây là khách sảnh thì nhầm rồi. Đây là phòng khám của tiểu thư.”

Nha đầu nọ đứng sau lưng hắn tiếp thêm một câu.

Hắn lãnh đạm quay đầu lại nói: “Cô không cần phải nói cho ta những điều ấy.”

… Ý của câu này, hình như là sợ cô ta lắm lời.

Nguyệt Nhi tức tối lườm hắn một cái.

Ngô Du im lặng ngồi trên chiếc ghế mây phòng trong, chầm chậm thưởng trà.

Nàng đăm đăm nhìn người thanh niên dáng người cao lớn, thần thái trầm tĩnh này. Vầng trán anh ta cao đấy, đôi mắt đen láy, ánh mắt mang một sắc thái trống rỗng khó tả, rõ ràng là chẳng thể thấy gì vậy mà dáng vẻ khi nhìn người khác lại chuyên chú đến vậy. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được đằng sau đôi mắt ấy ẩn chứa một sức mạnh vô hình, khiến mỗi lần anh ta chăm chú nhìn đều n


The Soda Pop