
, đặt lên án rồi lấy chặn giấy đè lên. Đúng lúc đang định thổi tắt ngọn nến duy nhất chợt phát hiện chiếc hộp ở góc bàn có dấu vết bị người ta động tới.
Trong chiếc hộp đó chứa bản thảo suýt nữa bị Đường Dung đốt hủy. Nàng đã mất cả một buổi chiều mới giúp Mộ Dung Vô Phong chép xong hai mươi lăm trang bị cháy, rồi lại dùng chỉ cẩn thận đóng chúng lại với nhau, bỏ vào trong hộp.
Bây giờ trong hộp lại trống rỗng.
Nàng chợt nghĩ tới trận chiến lúc chạng vạng, dưới sự hộ tống của Đường Tiềm và Đường Bồng, huynh đệ Đường môn tuy có chút nhếch nhác nhưng vẫn bình an rời khỏi Thần Nông trấn. Mộ Dung Vô Phong lo cho sự an nguy của Ngô Du, không dám đuổi cùng giết tận.
Trong lần vừa rồi, từ đầu tới cuối không có mặt Đường Dung.
Để viết cuốn sách này, Mộ Dung Vô Phong đã sưu tầm hơn ngàn vạn y án. Số y án ấy đang được chứa trong bao bố chất đầy trong gian phòng kế bên, gần như đầy ắp căn phòng ấy.
Chàng đã chịu đựng sự giày vò của bệnh phong thấp, cầm bút một cách khó khăn, thức trắng vô số đêm, cho tới tận chiều hôm qua mới viết xong bản thảo. Lúc sắp viết xong, chàng từng dẫn nàng sang căn phòng ấy, nói với nàng, tất cả số giấy chất đầy căn phòng ấy giờ đã hoàn toàn cô đọng trong cuốn sách đó.
Cả buổi chiều nàng luôn bên cạnh Mộ Dung Vô Phong, chàng vắt hết trí não nhớ lại câu chữ trong sách. Nội dung trong hai mươi lăm trang ấy, không ngờ chàng vẫn có thể nhớ không sót lấy một chữ.
Ai cũng biết trí nhớ chàng hơn người, nhưng lại không biết bản thân việc nhớ lại cực kỳ hao tốn tâm lực. Huống chi trong đầu chàng đã chứa quá nhiều. Đợi tới khi Hà Y cũng viết xong hai mươi lăm trang ấy, chàng đã mệt tới mức chẳng muốn nói chuyện nữa.
Với tình trạng hiện giờ của chàng, lại thêm mùa đông sắp tới, muốn viết lại cuốn sách này là việc không thể.
Chàng đang ngủ rất bình yên.
Hà Y chăm chú nhìn chàng, hồi lâu mới hôn nhẹ lên trán chàng, thổi tắt nến, lặng lẽ ra ngoài.
***
Mưa như mắc cửi, tiếng mưa rơi tí tách.
Giống như mấy gia tộc hiếm hoi có cả trăm năm lịch sử trong giang hồ, Đường môn cũng thích phô trương. Bọn họ ngồi trên một chiếc thuyền quan to lớn, treo đèn kết hoa mở cờ gióng trống mà tới, lúc quay thuyền về, nghe nói phu kéo thuyền đợi ở bến Quan Độ trấn Tín Lăng có tới hơn trăm người.
Việc làm ăn của Đường môn rải khắp đất Thục, kéo cả tới các thành trấn miền Tây Bắc. Bao gồm tất cả các ông chủ của tiệm vải vóc, tiền trang, tiệm thuốc, tửu lâu và khách điếm, trong mười người phải có tám người họ Đường, hai người còn lại cũng nhanh chóng lấy con gái Đường môn làm rể họ Đường.
Trên thuyền tổng cộng có mười lăm gian lớn. Ở chính giữa là khách sảnh rộng rãi.
Trong khách sảnh mùi rượu nồng nặc. Tuy các món ăn vị đầu bếp đi theo thuyền nấu mùi vị hoàn toàn giống các món ăn đất Thục nhưng lúc nhấc đũa, trong lòng đám người lại có một tư vị khác.
Tâm tình của bọn họ nặng nề hệt như ba cỗ quan tài gỗ đặt ở khoang lớn cuối thuyền. Chuyến này xuất chinh, các nhân vật đầu não của Đường gia gần như bị một mẻ giết sạch, ngoài ra vẫn còn ba huynh đệ bị giam ở Mộng Vân cốc, sinh tử chưa rõ.
Còn phía Mộ Dung Vô Phong thì gần như chưa tổn thất gì.
Từ trước tới nay, Đường môn chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục nhường này.
“Chúng ta không thể dễ dàng tha cho Ngô đại phu đó”, Đường Hoài nói.
Đường Tam là anh ruột hắn, tình cảm giữa hai huynh đệ trước giờ rất tốt.
Trong thuyền rèm từng lớp từng lớp treo cao, ở chính giữa là một chiếc giường vuông làm bằng gỗ đàn hương khảm bạc, một lớp rèm lụa được vén lên mắc vào móc hình răng.
Con thuyền đang trong dòng nước xiết, lắc lư mãnh liệt, Ngô Du bừng mở mắt, phát hiện xung quanh tối om.
Trên người nàng vẫn mặc y nguyên quần áo. Tấm chăn thơm nức mùi hương, khiến người như mê như say.
Nàng cựa mình, một cơn đau như lửa đốt truyền tới, suýt nữa khiến nàng nghẹt thở Giờ nàng mới nhận ra trước ngực mình được băng một lớp băng trắng.
“Cô tỉnh lại rồi à?”, trong bóng tối, một giọng nói ôn hòa vọng tới.
Ngô Du quay đầu, nơi đầu giường lờ mờ có bóng người đang ngồi.
Giọng nói đó lại rất quen tai.
“Sao không thắp đèn?”, nàng yếu ớt hỏi.
“Xin lỗi, tôi quên mất”, bóng áo đen kia đứng lên, không biết tìm đâu ra một mồi lửa, thắp một cây nến bên giường.
“Đây là đâu?”, nhờ ánh nến chập chờn, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, cảm thấy cực kỳ xa lạ.
“Trên thuyền”, lời của hắn ngắn gọn, biểu hiện trên mặt cũng rất lạ.
“Chiếc thuyền này đi về đâu?”
“Đường môn.”
Nàng ngồi phắt dậy, sắc giọng hỏi: “Đường Tiềm, ngươi dám bắt cóc ta?”
Đối với câu hỏi này, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ thở dài, vươn tay ra, đỡ nàng nằm xuống: “Tốt nhất cô đừng có cử động mạnh, thương thế của cô không nhẹ đâu”.
“Đương nhiên, ta nhớ rất rõ ràng, chính ngươi đã đả thương ta”, nàng lạnh giọng nói.
“Cô không nên lấy thân mình che chắn cho Mộ Dung Vô Phong. Hắn là nam nhân. Muốn che cũng phải là hắn che cho cô”, trên mặt hắn lộ ra vẻ khinh thường.
“Ngươi có biết giờ người ấy chỉ còn lại có nửa cái mạng không? Ngươi có biết người ấy toàn thân xương khớp cương cứng, đến nhấc tay còn khó khăn không? Kể