
ng, tuy các đại phu đã toàn lực cứu chữa, tính mạng không còn đáng lo nhưng cánh tay đó khẳng định là phế rồi.
Long Chú cứ nghĩ tới chuyện này là nổi trận lôi đình, ám khí của Long gia trên giang hồ cũng xem như đại danh đỉnh đỉnh, lần này nếu không phải là trong cơn say sưa túy lúy mất đi cảnh giác, há lại dễ dàng bị Đường môn ám toán?
Đường Hoài lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long Chú, trầm giọng nói: “Từ trước tới giờ Đường môn không có hạng lâm trận bỏ trốn!”
Long Diễn Chi nói: “Người Đường môn việc hạ lưu nào cũng làm ra được, lâm trận bỏ trốn có tính là gì?”
Đường Hoài vừa định mở miệng phản kích, chợt nghe thấy có tiếng người lãnh đạm nói: “Người các vị đang nói đến là ta sao?”
Ánh mắt của mọi người nhất tề dán chặt vào người đang thong thả từ phía sau đám huynh đệ Đường môn bước ra.
Đường Tiềm.
Hắn mặc một chiếc áo bào lụa tuyền một màu đen, nhưng lại thắt một chiếc đai lưng màu đỏ. Trên tay cầm một thanh đao vỏ bằng da cá sấu.
Ánh trăng chiếu rọi trên đỉnh đầu, thần thái hắn trông rất ôn hòa, khuôn mặt còn mang nét cười. Đôi mắt lại mang một vẻ trống rỗng tịch mịch khó tả.
Cho dù hắn cố sức che giấu, mọi người đều chú ý thấy, lúc hắn bước đi chân phải có chút khập khiễng.
Một chút, chỉ là chút xíu thôi.
Nhưng hắn làm thế nào mà lặng lẽ vượt qua đầm lầy vào tới đây thì không ai biết.
Những người đứng đây toàn là các cao thủ kinh công hàng đầu trong thiên hạ, vậy mà không ai biết hắn tới như thế nào.
Còn hắn thì đã tới rồi.
“Thằng mù đó cuối cùng tới rồi”, Long Diễn Chi quay đầu lớn tiếng nói với Long Chú.
Thật ra mọi người ở đây đều biết Đường tiềm là người mù, Long Diễn Chi lại cố ý nói thật lớn hai chữ ấy.
Đường Tiềm cười, không thèm để tâm, bước tới trước mặt Tiểu Phó nói: “Ta tới rồi.”
Tiểu Phó nhìn hắn, nói: “Rất tốt.”
Ngừng một chút lại hỏi: “Ngươi là truyền nhân của Đường thị song đao?”
“Đúng.”
“Nghe nói Phó công tử cũng có quan hệ với thiên hạ đệ nhất đao Phó Hồng Tuyết năm xưa?”
Tiểu Phó đáp: “Hận không thể học được một, hai phần.”
Đường Tiềm bật cười: “Không cần quá khiêm nhường.”
Tiểu Phó đánh giá hắn một lượt rồi hỏi: “Ngươi là người mù?”
“Từ nhỏ đã vậy.”
“Người mù làm thế nào luyện đao?”
Tiểu Phó còn trẻ, so với Đường Tiềm còn nhỏ hơn mấy tuổi, hắn lớn lên ở tái ngoại, nói chuyện thẳng thắn, rất dễ khiến người ta nghẹn lời.
Đường Tiềm không hề bận tâm: “Phó đại hiệp cũng là một người què, dường như người còn có bệnh khác nữa. Có điều đao pháp của ông ấy vẫn rất cao cường.”
Tiểu Phó hơi sững người, nói: “Tỉ võ hôm nay, ta sẽ không dùng tay trái, bởi vì ta không muốn chiếm tiện nghi của người khác.”
Đường Tiềm lãnh đạm nói: “Tốt nhất ngươi nên dùng cả hai tay, nếu không ngươi sẽ thua.”
Khuôn mặt hắn cứng lại, tựa như có chút tức giận.
Tiểu Phó nói: “Đã đến lúc rồi, mời.”
“Mời.”
“Keng” một tiếng như long ngâm, hai người đồng thời rút đao.
Tiếp đó trước mắt mọi người loang loáng, bóng hai người đã nhảy lên, phi qua một khoảng mười trượng tới giữa đầm lầy.
Đây tuy chỉ là một khoảng nho nhỏ thuộc phạm vi đầm Vân Mộng to lớn của Ngạc Tây nhưng đầm lầy thì vẫn là đầm lầy.
So với đất bằng, so đao trên đầm lầy khẳng định khó hơn rất nhiều.
Nhìn tựa như một khu ruộng bình lặng nhưng trên thực tế đó là một lớp bùn lớn từ từ di động. Trong bùn còn lẫn cành cây và xác thối của động vật, tuy đã chìm vào nơi sâu nhất bên dưới nhưng vẫn giải phóng ra từng đám bọt khí.
Dưới bóng đêm u tối nhất nơi đây, trên đầm lầy lại sinh trưởng đầy những đám quyết thảo và cát đằng. Tỏa ra một bầu không khí vừa cổ quái dụ nhân mà lại mang mùi tử vong.
Hai bóng người phiêu du trên đầm lầy, mũi chân thỉnh thoảng lại điểm lên đầu ngọn cỏ, giống như hai con chuồn chuồn chập chờn trong đám hoa.
Ánh mắt của Ngô Du lại một mực dõi theo dải dây lưng màu đỏ tươi trên lưng Đường Tiềm. Nàng không thể không thừa nhận, cho dù mình hoàn toàn là người ngoài nghề nhưng trận chiến này đúng là rất đáng xem.
Có điều những người đứng ngoài đầm lầy và trên khoảng đất chưa chắc đã phân biệt nổi hai bóng kia với màn đêm trên đầm lầy. Thực ra, mọi người chỉ nghe thấy tiếng đao bất chợt vọng tới, mà không hề nhìn rõ động tác của hai người.
“Đệ nói xem, liệu Đường Tiềm có đột nhiên phóng ám khí không?”, Long Diễn Chi giả vờ nói với Long Hy Chi, giọng cực kỳ chói tai.
“Tám chín phần. Hắn dẫn dụ Tiểu Phó vào đầm lầy, vốn là định làm điều mờ ám”, Long Hy Chi nói.
Trong đám người quả nhiên có không ít người lầm rầm nghị luận riêng.
Tiếng xì xào vừa vang lên cũng rất nhanh lắng xuống, bởi vì hai bóng đen đã trở về khoảng đất trống.
Bóng đao đan nhau, lửa tóe tứ phía.
Đao của Tiểu Phó chậm dần, hắn một mực lùi về sau.
Người trong nghề đã nhìn ra Đường Tiềm chiếm thế thượng phong.
Trong chớp mắt đã qua ba mươi biến chiêu, đao quan và nhân ảnh như sóng lay trăng vỡ, gió cuốn hoa tung.
Tiểu Phó đột nhiên mạnh mẽ sải một bước về phía trước, dồn sức ra một đòn.
Bóng đao nhoáng lên rồi tiêu thất.
Cả hai người đều dừng tay.
Tiểu Phó mặt mày trắng nhợt, lên tiếng: “Ngươi thắng rồi.”
Đường Tiềm lãnh đạm nói: