
n một chút, nói: “Hình như ngài quên tôi là người của Đường môn”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta có thể giảm liều lượng đi. Nếu là nam nhân ngay thẳng, sau khi uống vào thì chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, hoàn toàn có thể khắc chế. Còn như là hạng không ra gì... kỹ viện trong Thần Nông trấn cũng có vài nhà. Còn nếu như là hạng cực kỳ đồi bại... vậy thì ta cũng không biêt hắn sẽ làm cái gì”.
Đường Tiềm nói: “Ngài đi hạ thủ, tôi sẽ trông chừng lão”.
“Ta?”, Mộ Dung Vô Phong nhíu mày, “Ta đi lừa lão uống thuốc? Loại người này ta vừa nhìn là buồn nôn”.
“Ngài có biết địa vị của Thiết Phong trên giang hồ thế nào không? Mấy tên tiểu bối chúng tôi làm sao mời được lão?”
“Ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Lấy danh nghĩa của ngài mời lão ăn cơm, nhân cơ hội động thủ. Thế diện của ngài rất lớn, lão nhất định sẽ tới.”
Trên thực tế, trừ khi làm ăn, Mộ Dung Vô Phong trước giờ chưa từng dùng danh nghĩa bản thân mời khách.
Cá tính không thích gặp người ngoài cùa chàng, trên giang hồ ai ai cũng biết,
Cho nên, dùng danh nghĩa của chàng mời khách ăn cơm, đây là một chuyện cực kỳ hiếm có.
Mộ Dung Vô Phong nhíu mày, nói: “Ở cùng một chỗ với loại người ấy, làm sao ta nuốt nổi?”.
Đường Tiềm vỗ vỗ vai Mộ Dung Vô Phong, nói: “Lão huynh, vì sự an toàn của Thần Nông trấn, bữa cơm này ngài phải ăn thôi”.
Mộ Dung Vô Phong thở dải, nghĩ ngợi một lát rồi nói: '”Thôi được rồi”.
Đường Tiềm chợt hiểu tại sao Đường Tầm lại hay vỗ vai hắn.
Nếu như anh muốn người khác làm chuyện gì anh chỉ cần vừa vỗ vai người ta, vừa nói, hắn sẽ rất khó cự tuyệt.
“Vậy thì đa tạ ngài giúp đỡ”, hắn cười nói, “Oa... trà Thiết quan âm này so với trà Long đoàn ở Kiên Khê còn ngon hơn, ngày mai tôi cũng phải đi mua mấy gói đem về nhà mới được”.
Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Ta mời ngươi uống Thiết quan âm lúc nào thế?”.
Chương 17: Trăng sáng sao mờ
Hai mươi tư tháng Hai, đêm.
Trăng mờ mây mỏng.
Đường Tiềm một thân hắc y, tay chắp sau lưng đứng khuất nơi góc tối ngõ nhỏ. Đi bên cạnh hắn còn có một người lạ mặt khác.
Người này họ Diệp, người đất Lâm An, là bổ khoái phủ Lâm An.
Tên của hắn gọi là Diệp Lâm An.
Vừa nghe tới cái tên này Đường Tiềm không khỏi mỉm cười. Trên đời này có không ít những bậc phụ mẫu thích bớt việc, song thân của vị nhân huynh này đặt tên có thể gọi là rất thống khoái, có điều nếu người trong thiên hạ đều đặt tên con mình kiểu như thế, vậy thì hỏng bét.
Đường Bồng nói với hắn, Diệp Lâm An thân hình tầm tầm, người gầy guộc, da đen tóc đen, dung mạo bình thường, là một thanh niên không tùy tiện nói cười. Nhìn không ra võ công của hắn thuộc nhà nào, có điều nghe tiếng bước chân thì biết võ công người này tuyệt không yếu.
Thể hình... dung mạo... màu da, mấy thứ miêu tả này đối với người mù mà nói thì gần như bằng không. Đường Tiềm sinh được ba tháng đã mù rồi, căn bản không nhớ nổi thế giới trước khi tối tăm trông ra sao. Nhưng Đường Bồng và Đường Tầm thì lại bắt đầu tin, cho dù có là trẻ sơ sinh thì cũng phải có chút ấn tượng với đoạn thời gian ấy, trong ký ức chí ít vẫn lưu lại một chút màu sắc và ánh sáng.
Cho nên Đường Bồng rất nhiệt tình tả, hắn cũng không đành lãng phí ý tốt của người ta.
Trong lòng hắn không phải là không tiếc nuối mà ngầm thở dài một tiếng, cảm thấy rằng thế giới của mình người khác không cách nào tưởng tượng ra được.
… Từ rất sớm hắn đã hiểu được đạo lý này, và từ lâu lắm rồi hắn chẳng buồn tranh luận nữa.
Có điều, trên người Diệp Lâm An luôn có mùi hành và rượu, khiến hắn không thích lắm. Đương nhiên, có lẽ là do khứu giác của bản thân quá mức mẫn cảm, kỳ thực chỉ là mùi rất nhạt nhòa, sợ rằng người thường chưa chắc đã ngửi được.
So ra hắn thích ngồi trong thư phòng của Mộ Dung Vô Phong hơn.
Trong căn phòng đó có một mùi hương kỳ diệu, chẳng phải hương hoa, cũng không phải khói thơm, mùi thanh nhã man mác, cực kỳ dễ chịu.
Hắn luôn cho rằng Mộ Dung Vô Phong là dạng ru rú trong nhà, không thích giao lưu với người lạ, cho nên ngày thứ hai sau khi vào Vân Mộng cốc, nhận được thiếp mời tới dự “bữa cơm rượu nhạt” do Mộ Dung Vô Phong sai người mang tới, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.
Trong mâm tiệc, Mộ Dung Vô Phong giới thiệu Diệp Lâm An với bọn họ.
“Hai vị luôn nói là cần người làm chứng, người làm chứng ta đã tìm được cho hai vị rồi đây. Vị Diệp huynh này là bổ khoái phủ Lâm An, là một nhân vật rất có tiếng trong nghề”, Mộ Dung Vô Phong ngồi trong sảnh tiếp khách, thong thả nói.
Đường Bồng lập tức tiếp lời: “Danh bổ một dải Thiểm Cam bọn tôi biết không ít, Hồ Dĩ Tiêu, Hồ bổ đầu năm kia tận diệt Hà gian đại đạo, Nghê Tuấn, Nghê đại hiệp khiêu chiến với Thái Hành đều là đồng nghiệp của Diệp huynh phải không?''.
Diệp Lâm An mặt mày dửng dưng đáp: “Tại hạ đi chuyến này vốn là vì truy lùng ‘Đường thị Song Hồng’ của quý phủ và cái án hái hoa đạo tặc này, không ngờ Đường Tiềm huynh đã tự thanh lý môn hộ, miễn cho tôi phải động thủ, bội phục", trong lời nói c