
ơi, từng là tài tử nổi tiếng trong giang hồ. Luận tuổi tác thì vẫn chưa coi là “lão nhân”, nhưng lại có địa vị ngang bằng với các tiền bối võ lâm nhất đẳng. Nhiều năm chủ trì sắp xếp các bảng đề danh của giang hồ, lại rất công tâm, nhờ thế rất được quần hùng trong giang hồ kính trọng. Thế mà người này trực tiếp gọi thẳng ông ta là “Tiểu Khưu”, có thể thấy bối phận lại càng cao hơn.
Đường Tiềm cực kỳ kinh ngạc. Người vừa nói rõ ràng ngồi không xa bên phải hắn, thế mà bàn thân hắn đã ngồi đây bao lâu mà chẳng mảy may phát giác ra. Công phu cao thâm mạc trắc của người này có thể nhận ra đôi chút.
Chỉ nghe thấy Phần Trai lão nhân nói: “Vị ngồi bên phải ngươi là khách hiếm có, đã ba mươi năm chưa xuống núi lấy một bước, lão phu dày mặt, muốn để Đường công tử đoán thử xem rốt cuộc là ai?”.
Đường Tiềm đứng dậy cung kính hành lễ, nghiêm trang nói: “Ắt hẳn là Tùng Phong đạo trưởng, vãn bối hận mình đui mù, không có may mắn được thấy phong thái bậc cao nhân”.
Giọng già nua kia cười đáp: “Không cần đa lễ, phụ thân ngươi năm đó là bạn vong niên với bần đạo. từng cùng nhau hẹn phân cao thấp trên đỉnh Võ Đang, về sau ta phái người nhiều lần tới mời ông ta đến phó ước, ông ta lại thế nào cũng không chịu đi, gửi lại cho ta một tấm thiếp dù có vẻn vẹn mười chữ: ‘khuyển tử có bệnh, thân này không dám đi chết’. Lão phu đọc rồi thở dài, người chí tình chí nghĩa trên đời này không nhiều, Đường Ẩn Đao là một trong số đó!”.
Đường Tiềm trong lòng bất giác buồn bã, đây là lần đầu tiên hắn được nghe chuyện này. Thế rồi ổn định lại tinh thần, nói: “Gia phụ gia mẫu vì đứa con bất hiếu là vãn bối mã hao tâm tổn sức, đã cùng nhau khuất núi rồi”.
Tùng Phong cảm khái nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc! Có điều, tiểu tử nhà ngươi đã học được hết tinh túy của song đao, gần đây tuy Đường môn liên tiếp mất đi cao thủ, chỉ cần còn ngươi, từ nay về sau cũng vẫn có chỗ đứng trên giang hồ”.
Đường Tiềm cúi đầu: “Vãn bối mới vào giang hồ, còn nhiều chỗ lỗ mãng, vẫn phải xin các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn”.
Tùng Phong vuốt chòm râu dài, từ từ mở miệng: “Lổ mãng thì không có, chỉ là việc của Thiết Phong vẫn phải xin Đường công tử thay mặt hòa giải. Việc của Thiết Phong xảy ra, ta quả thật cực kỳ kinh hãi, đương lúc ấy còn đang bế quan lại tức đến nỗi thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Đường công tử phải biết, Thiết Phong vốn là người kế thừa phái Võ Đang chỉ định, địa vị trên giang hồ hiển hách, hành sự trên đời cũng được người ta tôn kính. Ta với Hồng Vũ sư đệ nhiều năm nay bế quan tham tu, không hỏi sự đời, tất tật sự vụ của phái Võ Đang đều do Thiết Phong bôn ba xử lý. Mấy năm nay, hắn tuy không có công thì cũng tốn sức. Còn Mộc Huyền Hư đứa trẻ đó, ta vẫn luôn ưa thích hắn, không ngờ lại bị cuốn vào vụ bê bối này. Bây giờ chân tướng đã tỏ, chúng ta đang định chuẩn bị mời nó về Võ Đang làm chủ trì Thái Ất viện. Chỉ là... Đường công tử hẳn cũng hiểu được, thanh danh mấy trăm năm phái Võ Đang chúng ta vạn lần không thể mất trên tay Thiết Phong. Võ Đang quả thật không thể mất cái thể diện này!”.
Đường Tiềm trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Thứ cho vãn bối ngu độn, Mộc công tử vì chuyện này mà phải khốn khổ suốt ba năm, lẩn trốn tứ xứ, thiếu chút nữa thì mất mạng. Như nay trên giang hồ tiếng xấu chưa trừ, oan lớn chưa rửa. Vãn bối cho rằng... ít nhất đem công bố chuyện này ra ngoài, trả lại công bằng cho Mộc công tử. Huống chi, mấy vị công tử của Thí Kiếm sơn trang đã phát thệ phải giết cho được hái hoa ác tặc, gần đây đang lùng tìm hành tung của Mộc công tử khắp nơi, nếu như việc này không quyết, Mộc công tử vẫn phải mang mối lo về tính mạng”.
Tùng Phong nói: “Mộc Huyền Hư là đệ tử Võ Đang, từ nhỏ đã nổi danh nhưng vào đời chưa lâu, cũng rất ít khi lộ diện trên giang hồ. Nói thật nó vốn là đứa trẻ sơ sinh người nhà bỏ ngoài sơn môn, tên cũng là do Thiết Phong đặt cho. Chúng ta đã thương lượng một chút, cho rằng không bằng để nó đổi tên, ta đích thân nhận làm đệ tử. Thiết Phong đã chết, việc này cũng chẳng làm sao. Đường công tử không nói ra thì cũng chẳng ai biết được, không biết ý kiến công tử ra sao?”.
Đường Tiềm lạnh nhạt hỏi: “Nếu thật như đạo trường nói xin hỏi công đạo ở đâu?”.
Tùng Phong vỗ vỗ vai hắn, than rằng: “Công tử vẫn là người trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, không biết phong ba hiểm ác chốn giang hồ. Trên giang hồ không có việc gì sóng cũng đã cao ba thước huống chi có việc? Địa vị của Võ Đang trên giang hồ hẳn công tử cũng biết, gánh lấy mối nhục này, đến ta còn cảm thấy không mặt mũi nào mà gặp người khác. Có lời rằng, không thể vạch áo cho người xem lưng, Đường môn mấy năm nay náo loạn không ra thể thống, chẳng phải cũng là tiếng xấu truyền xa, người người chán ghét sao? Hiện giờ Đường công tử tuổi trẻ tài hoa, bần đạo cực kỳ yêu thích, tương lai nếu Đường môn gặp chuyện, Võ Đang chúng ta quyết không khoanh tay đứng nhìn. Việc này thôi thì việc lớn hóa nhỏ, được chăng? Về phía Mộc Huyền Hư, công tử không cần lo, nó trước nay đều rất nghe lời ta”.
Đường Tiềm trầm mặc hồi lâu, rồi