
g sâu. Sau khi ông ta tới một năm thì Hà Y rời đi. Còn nhớ lúc ấy chủ nhân vừa mới mất, một bản kiếm phổ quý giá cũng theo đó thất tung. Vì tìm kiếm nó, giữa các đệ tử đã nảy sinh tranh chấp lớn. Sau cùng không biết vì sao, tất cả đều nhất trí cho rằng Hà Y đã trộm nó đi Hà Y trong cơn tức giận bèn đi khỏi Trần gia, bao lâu cũng không hề quay lại. Sau này các đệ tử trên giang hồ ngẫu nhiên bắt gặp từng không ít lần làm khổ nàng.
Qua mấy năm, cuối cùng Hà Y cũng quay lại một lần, mua về rất nhiều hương nến, tiền giấy để bái tế sư phụ. Nàng chỉở lại một ngày rồi đi. Hồi đó nơi đây đã là một tòa nhà trống.
Chàng nói cho lão bộc Hà Y đã qua đời, lão bộc bùi ngùi thở dài, nói rằng đệ tử của chủ nhân lưu lạc giang hồ đều sống không thuận lợi, giữa đường đứt bóng cũng có hơn bốn người rồi.
Sau cùng, chàng hỏi lão bộc: "Chỗ lão nhân gia đây có còn chút di vật gì của Hà Y chăng?".
Lão nhân giương đôi mắt mờ đục, ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Công tử quý tính là gì?".
"Họ Mộ Dung."
"Công tử biết Mộ Dung Đinh Nhất không?"
Chàng sững người nhìn ông ta, tròng mắt đã ươn uớt, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Biết... Nó là con gái tôi."
Lão nhân gật đầu, mờ mịt nhìn về phía trước: "Hà Y chôn nó trong khu mộ của chủ nhân, công tử muốn tới thăm không?... Công tử nhắc tới di vật, đây là di vật duy nhất cô ấy lưu lại đây".
Khu mộ nằm sau núi. Nhìn chữ trên bia đá mới biết thì ra tên của sư phụ Hà Y vốn là "Trần Định Huy", tự là "Dật Chương", "Thanh Đình" chỉ là biệt hiệu người trong võ lâm đặt cho ông ta thôi. Bên phải mộ phần của Trần Thanh Đình có một nấm mộ nhỏ thâm thấp, một tấm gỗ nhỏ, bên trên khắc bốn chữ "Mộ Dung Đinh Nhất", chữ viết như giun đất, to nhỏ không đều, rõ ràng là bút tích của Hà Y.
Mộ Dung Vô Phong ngồi bên mộ con gái hồi lâu dằn vặt.
Trước giờ Hà Y không nhắc tới chuyện cũ của mình, càng không đề cập tới sư phụ. Trừ ba chữ "Trần Thanh Đình", chàng chẳng biết gì về người này. Nhưng nàng lại đem con gái chôn cạnh mộ ông ta, có thể thấy sư phụ nàng trước đây nhất định rất thương yêu bảo vệ nàng. Vào lúc nàng cô độc tuyệt vọng, ông ta là người đầu tiên nàng nhớ tới.
Có điều, tại sao nàng lại nói nàng chôn con gái ở Thọ Ninh?
Chàng dò hỏi lão nhân liệu có thể để chàng đem di cốt của Đinh Nhất về quê hương an táng không, lão nhân cười nói: "Nó là con gái công tử, đương nhiên là có thể".
Trong ngôi mộ đó, chàng đào được một chiếc hộp gấm chứa thi hài. Ngoài nó ra, còn có một chiếc hộp sơn đen tuyền có khóa.
Đem theo hộp gấm, chàng một mình ở lại căn phòng Hà Y từng sống trọn một đêm.
Việc xưa như nước hồ dâng lên trong lòng, chàng một lần nữa nhâm nhi những thống khổ, cay đắng, ngọt ngào trong đó.
Đêm đó, chàng buông lỏng bản thân, chìm vào vô cùng vô tận hồi ức và ảo giác.
Chỉ có hồi ức mới có thể giúp chàng cảm thấy sự tồn tại của thế giới.
Chỉ có ảo giác mới có thể đưa chàng quay về thế giới.
Chương 20: Bụi trần cuộn khởi
Mùa đông năm nay gió tuyết liên miên, ngoài song mai héo trúc gầy, tiêu điều xơ xác.
Tháng Giêng vừa hết, góc viện thuộc về chàng đã bị tuyết vùi sâu. Những dãy núi chót vót lạnh lẽo, gió bấc đã đông đặc tiếng sóng hồ, tiếng vượn hót hạc kêu trước giờ đều biến đi đâu mất.
Cả ngày chàng nằm khô héo trên giường, dáng vẻ chẳng khác cương thi.
Cả mùa đông chàng cự tuyệt gặp con gái. Vì chuyện này Tử Duyệt đã khóc rất nhiều nhưng rồi đều được Phượng tẩnviện đủ các loại lý do dỗ dành cho qua đi. Có một lần, Tử Duyệt lần vào viện, chọc thủng một lỗ trên cửa sổ phòng ngủ, khe khẽ gọi: "Cha! Cha ơi!".
Chàng nghe thấy nhưng không đáp.
Tạ Đình Vân vội vàng chạy lại đưa cô bé đi, lặp lại lời dỗ dành nghe đã nhàm tai: "Phụ thân đang rất bận tạm thời chưa thể gặp Tử Duyệt".
Chàng nghe thấy Tử Duyệt tức tối gào lên: "Con không tin đâu! Nhất định là các người đã giam cha con lại. Con muốn gặp cha! Con muốn gặp cha!".
Về sau, càng lúc cô bé càng làm ầm ĩ hơn, đêm Giao thừa, chàng không thể không gượng dậy, tới thư phòng ăn tất niên với con gái.
Để làm được điều này, ba ngày trước chàng bắt đầu dùng hộp "Địch nô thống cân hoàn" mua từ chỗ người Ba Tư. Công hiệu tuy không rõ rệt như quảng cáo nhưng cũng xem như đáng đồng tiền bát gạo. Đêm ấy, quả nhiên cơn đau ở hai tay chợt giảm, có thể miễn cưỡng cử động, đáng tiếc dược tính thì không giữ được lâu. Giao thừa vừa qua, mọi thứ lại trởvề bình thường.
Để che giấu dáng vẻ bệnh tật, đầu tiên chàng ngâm mình trong nước nóng rất lâu để mặt mày có chút huyết sắc. Sau đólại cố tình mặc một chiếc áo lông chồn rộng, che đi thân hình gầy guộc trơ xương. Kể cả như thế, lúc nhìn thấy chàng TửDuyệt vẫn rất kinh sợ. Cô bé vốn là một nha đầu cực kỳ nghịch ngợm, hiếm khi có chuyện ngồi yên được một lúc. Tốihôm đó, cô bé lại rúc chặt trong lòng chàng, ăn cơm, ngoan ngoãn nghe lời đến đáng ngạc nhiên.
Trước lúc đi, cô bé níu tay áo chàng, khe khẽ hỏi: "Cha ơi, liệu người có chết không?".
Đôi mắt ngập trà