XtGem Forum catalog
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3211134

Bình chọn: 10.00/10/1113 lượt.

n chứ không xì lô, xì la như những quán mặn nhan nhãn khắp đường phố.

- Cám ơn cô, cô đúng là bồ tát. – Người phụ nữ mang bầu cúi đầu biết ơn bà chủ.

- Con đừng nói vậy. Thấy hoàn cảnh của con đáng thương nên cô mới giúp. Ây… đó cũng là một trong những kiếp nạn của con người vậy. A Di Đà Phật!

- Sau khi sinh con, chắc con đi tu quá cô à!

- Như thế đứa trẻ phải làm sao?

- Con sẽ gửi vào chùa luôn. Hy vọng các sư cô sẽ tiếp nhận.

- Nếu nhân duyên đã hội đủ thì khắc được.

- Dạ.

Một tiếng nói vang lên cắt ngang không gian yên tĩnh của mọi người, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng cửa ra vào của quán.

Người đàn ông tướng tá thô kệch, nhìn có vẻ rất bặm trợn, thô bạo quát lớn:

- Con đĩ kia! Cuối cùng tao cũng tìm ra mày. – Ông ta hướng mắt về chỗ ngồi của người phụ nữ mang bầu.

Người phụ nữ ấy vừa trông thấy kẻ thô lỗ đó, mặt liền biến sắc, trở nên lo sợ khác thường. Cô ấy bấu chặt lấy tay bà chủ quán phúc hậu như muốn tìm sự che chở của bồ tát.

Kẻ vừa quát mắt đó là một tên đầu trọc, mặc áo ba lỗ màu trắng sữa, trên bắp tay, cánh tay xăm kín chỗ những vảy rồng. Khuôn mặt của y mới thật sự vô phước cho ai vớ phải y làm chồng, nó hung tợn và thô kệch đến gớm ghiếc. Cái mặt bạnh ra, và cặp chân mày đậm như hai con sâu róm. Y hùng hổ chạy đến bàn người phụ nữa mang bầu, gạt phắt nữ bồ tát (bà chủ quá) té nhào xuống đất. Y hất đổ bàn ăn, miệng không ngớt chửi bới.

- Đ.mẹ, mày đã làm đĩ chưa đã hay sao, mày còn định qua mắt bố mày à! Mày coi bố mày không ra gì à! Ngày nào bố mày còn sống thì mày không dễ bỏ đi như vậy đâu.

- Chồng ơi! Chồng tha cho em. Em lạy chồng, lạy chồng. – Người phụ nữ mang bầu quỳ xuống lạy y.

- Tha cái đầu cha mày. Này thì tha... – Tên vũ phu khốn nạn đó tung chân mang đôi giày sô thô kệch, đạp thẳng vào lưng người phụ nữ mang bầu khiến cô ấy ngã nằm xuống đất.

Y tiếp tục chửi bới:

- Bà con hãy xem con mất nết này, nó đi ngủ với trai mang bầu, còn về nhà lừa cả chồng nó, cái ngữ như mày mà chung thủy mẹ gì, bọn điếm thúi. Bố nói cho mà biết nhé! Chọc đến bố thì no đòn.

Không cần y phải biện minh, bà con cô bác tự hiểu ai mới là vai phản diện. Bất ngờ y nắm tóc người vợ kéo lên. Rồi y tát liên tục mấy tát tai vào mặt cô, chưa đã tay y còn dùng nắm đấm thụi một cú như búa vào bụng cô.

- Á...

Người phụ nữ ôm bụng nằm lăn dưới nền nhà rên rĩ: - Đ...đđđ..au... đau quá!

Mọi người lao vào can ngăn thì đã muộn, máu đã chảy đầy dưới nền nhà. Thực khách một số người la hét ầm ĩ. Cô chủ quán miệng liên tục niệm kinh. Có mấy người đàn ông vào can liền bị tên hung bạo độc ác đó đánh cho tơi tả. Khôi Nguyên đấm mạnh tay xuống bàn, nãy giờ anh ấy đã nhịn lắm rồi. Có lẽ anh ấy cũng hối hận vì đã không kịp ngăn cản con ác thú đó, không ai dám nghĩ y ác đến mức đấm vào bụng bầu của vợ.

Khôi Nguyên lầm lũi tiến lại chỗ con ác thú, đầu tiên anh ấy thộn cho y một cái vào bụng.

- Ứ... ứ...ứ... chết mẹ tao rồi. – Cú đấm làm cho y đái cả ra quần.

- Tao sẽ cho mày ba tháng không biết mùi cháo là gì.

Nói rồi, anh ấy một tay giữ lấy gáy của y, còn tay kia liên tục đấm vào mặt y khiến cho y răng môi lẫn lộn, máu me nhầy nhụa. Cú đấm cuối cùng làm cho y bể hết cả xương sụn, ngã bịch xuống nền như trái mít rụng.

- “Đáng đời lắm! Đồ độc ác.” – Bà con xôn xao.

Ngay lập tức họ chạy đến xem tình hình người phụ nữ mang bầu. Cô ấy đang ra máu rất nhiều, đau đớn quằn quại. Mọi người mau chóng chở cô ấy đi cấp cứu.

---

Tôi vừa đi vừa khóc thút thít...

- Thôi nào Ngọc Diệp, cô ấy sẽ không sao đâu.

- Cô ấy thật tội nghiệp, tại sao ông trời lại mang xuống thế gian này những người độc ác như vậy hả Khôi Nguyên?

- Vì ông trời cảm thấy buồn và đơn điệu nếu trên giới chỉ toàn là người tốt.

- Nói như vậy thì ông trời cũng ác lắm.

- Ông trời không ác đâu, thực ra, là quyền năng của ông ấy có hạn, ông ấy không thể tiêu diệt được cái ác, bởi trong bản thân ông cũng có một nửa là ác.

- Tôi lại không tin trời nữa rồi, bây giờ tôi tin luật nhân quả thôi. Người phụ nữ đó chắc kiếp trước vay nợ nhiều quá, nên kiếp này trả.

- Sẽ có một ngày, khi cô nhìn thấy cuộc sống như một dòng sông đang trôi qua trước mắt mình với lắm thứ bẩn thỉu nở ra đóa hoa phúc đức, còn lắm thứ tươi đẹp lại mang những mầm bệnh hiểm nghèo. Khi đó, cô cũng sẽ không tin nhân quả, cô sẽ nói rằng, chẳng biết có kiếp sau hay không, mà kiếp này cô thấy toàn những điều bất công.

- Không có cách nào cữu rỗi được ư?

- Có, một phần thôi, đó là tư duy, nói cách khác đó là tâm của cô. Nếu cô nhìn thấy cuộc đời đẹp thì nó sẽ đẹp, nhìn thấy xấu thì nó sẽ xấu.

(...)

Chúng tôi lên xe trở về đồi trà,

Khi chiếc cào cào đến gần chân đồi, Khôi Nguyên cho xe đi chậm lại.

Một đám đông, nói chính xác hơn là một đám giang hồ đang đứng trước mặt chúng tôi. Những kẻ với đầu tóc, thân hình, trang phục... toát lên rất rõ ràng, là những kẻ đâm chém đã trở thành thú tiêu khiển của bọn người đó.

Chúng cầm trên tay típ sắt, mã tấu sáng loáng, có đứa còn cầm súng điện trong tay bấm tành tạch.

Tôi đánh vào vai Khôi Nguyên: