pacman, rainbows, and roller s
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 329312

Bình chọn: 9.5.00/10/931 lượt.

phòng Sherlock Nguyễn. Đã không còn sự thích thú, khác lạ như những ngày bên nhau nhau nữa. Khôi Nguyên đã thay đổi, ảnh đã thay đổi thật rồi.

- Chuyện gì vậy Ngọc Diệp? - Ảnh hỏi lại con, phải nói là giọng ảnh rất lạnh.

Thái độ của ảnh khiến con bị hụt, con cảm thấy vô cùng xấu hổ nếu lúc này con tỏ tình với ảnh. Mọi dự định của con bỗng chốc tan biến, con đành chuyển sang chủ đề khác để lãng đi câu chuyện tình yêu con hàng đêm ấp ủ trong lòng.

- Bây giờ anh định đi đâu?

- Tôi đã nói rồi, tôi đi uống. Sau đó về lại văn phòng của mình, nhiệm vụ của tôi đã kết thúc.

- Cám ơn anh! - Giọng con nghẹn lại, lòng trào lên nỗi buồn không sao định nghĩa được.

- Công việc cả thôi mà.

- À, phải rồi…

- “?” – Anh ấy chăm chú nhìn con.

- Còn một chi tiết nữa không thấy anh đã động đến.

- Chi tiết nào cơ? – Nét mặt anh ấy vẫn như băng.

- Cái đinh gãy, anh nhớ chứ?

Khôi Nguyên đứng lặng, ảnh không trả lời câu hỏi của con, mà phóng nhanh ra khỏi nhà… hành động của ảnh khiến con thấy rất khó hiểu, con thất thỉu đi vào gặp anh Quốc Việt kể cho ảnh nghe về hành động kỳ quặc của Khôi Nguyên.

- Em bảo sao? Cậu ấy đã chạy đi rất vội ư? Vụ án đã kết thúc rồi, cậu ấy còn định làm gì… chẳng phải cậu ấy nói là đi uống rượu sao? Đi uống rượu thì đâu cần phải vội như vậy(?)

- Em cũng không biết nữa, trông anh ấy có vẻ rất khẩn trương.

---

Một tuần sau.

Một tuần sau.

Con, Khôi Nguyên, Quốc Việt, bà Hiền, Thế Anh đến trước am thờ (nơi cô Hoàng Lan đã từng kết thúc cuộc đời mình bằng vòng dây oan nghiệt). Tụi con cầu cho linh hồn cô được siêu thoát.

Con không dám kể cho mọi người nghe những giấc mộng, con đã nằm mơ thấy cô Hoàng Lan, con thấy cô ấy ngồi khóc thê thảm. Nỗi oan quá lớn khiến cô ấy không thể siêu thoát được ư? Con thấy rất tội nghiệp cho cô ấy!

Mụ Thùy Dung được đưa vào trại tâm thần, bị cách ly và giam giữ rất kỹ; người ta không thể truy tố mụ được, cũng bởi lý do: mụ bị điên.

Thế Anh thừa kế nhà cửa đất đai của cha mình (là ông Trịnh Vỹ) để lại. Thế Anh tâm sự với tụi con, anh ấy sẽ làm việc với chính quyền, xin cấp phép cho xây dựng ngôi chùa trên đồi trà; ảnh sẽ đi tu, đó là ánh sáng cuối cùng lóe lên cuối đường hầm đen tối. Theo cách, không phải để rửa tội hay gở nghiệp… mà chỉ đơn giản là ảnh đã cảm thấy đến lúc phải làm như vậy.

Sau khi, Thế Anh đã đưa bà Hiền lên lại căn nhà năm xưa họ đã từng sống với nhau, ôn lại kỷ niệm của hai mươi năm về trước. Còn lại Khôi Nguyên, con và anh Quốc Việt. Bấy giờ, Quốc Việt mới hỏi Khôi Nguyên:

- Dạo này cậu làm sao vậy? Vụ án đã kết thúc rồi cậu còn điều tra gì nữa?

- Hừ, tớ không thể chấp nhận được. Từ trước đến giờ chưa có vụ nào làm tớ bực mình như vụ này. Tất cả đều rất hợp lý rồi, nhưng lại còn một sợi dây không kết dính với mạng lưới, tớ vẫn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó trong vụ lần này.

- Cậu lại suy nghĩ quá rồi Khôi Nguyên, tất cả đã chắc chắn rồi, không còn gì phải bàn cãi thêm nữa. Đi thôi! Đã đến lúc chúng ta làm tiệc ăn mừng rồi. Tối nay, Ngọc Diệp sẽ trổ tài nấu bếp, tớ đi mua rượu, còn cậu chỉ việc ngồi để bọn tớ chúc mừng thôi. Cậu cừ lắm Khôi Nguyên!

- Không được đâu, vụ án vẫn chưa kết thúc - Khôi Nguyên nói rất lãnh đạm.

Con cảm thấy bực trong người trước thái độ của ảnh. Người ta quan tâm đến ảnh như vậy mà ảnh lại cư xử thật thiếu tế nhị. Thấy vậy con mới nói:

- Nếu anh ấy không thích thì thôi, mình đừng ép ảnh nữa anh Quốc Việt. - Giọng con bất cần. Nói rồi con chạy đi.

- Ngọc Diệp… - Tiếng gọi của anh Quốc Việt, đã khuất bóng họ con đứng lại, ngồi bệt xuống đất, ôm gối khóc nức nở. “Khôi Nguyên, anh giỏi lắm! Anh hay lắm! Tôi ghét anh! Ghét anh!”

Trong lúc buồn bã, con nhận được điện thoại của anh Đình Văn. Phải rồi, hôm nay là sinh nhật ảnh, xém chút nữa thì con quên mất.

- Alo…dạ…không có gì đâu anh…đâu…em đâu có khóc đâu…được rồi…em sẽ đợi anh(…)

Anh Đình Văn cho xe tới tận đồi trà để đón con. Ảnh xuất hiện đúng lúc Khôi Nguyên và anh Quốc Việt đi xuống, Đình Văn và Khôi Nguyên lại giáp mặt nhau lần nữa. Thái độ của Khôi Nguyên đánh chết cũng không thay đổi, ảnh không có thiện cảm với Đình Văn.

- Ngọc Diệp, ở lại đây với tôi! - Khôi Nguyên chạy tới giữ lấy cánh tay con, không cho con lên xe của Đình Văn.

- Anh đang ra lệnh cho tôi đó hả? - Con gay gắt.

- Cô…

- Tôi thì sao? Tôi thích đi với ai, làm gì…cũng phải được sự cho phép của anh hay sao? Tôi rất ghét những người gia trưởng. - Con liếc xéo ảnh, ánh mắt con đầy sự tức tối.

- Tôi không muốn cô đi với con người này. - Khôi Nguyên chỉ mặt Đình Văn.

- Này anh kia, muốn gây sự hả? - Đình Văn nổi cáu.

Xém chút nữa đã có cuộc đụng độ giữa hai người nếu anh Quốc Việt không kịp thời can thiệp.

- Thôi nào Khôi Nguyên! - Quốc Việt đẩy Khôi Nguyên ra xa.

- Cậu cứ để yên tớ với gã, xem ai mạnh hơn ai cho biết.

- Cậu bị làm sao vậy, có còn là cậu nữa không, ứng xử như con nít! - Quốc Việt trách mắng.

Thấy tình hình căn quá, con mau chóng lên xe Đình Văn đi khỏi chỗ đó. Chiếc xe mui trần rời bánh, con n