Snack's 1967
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3211051

Bình chọn: 7.00/10/1105 lượt.

c sĩ ấy chăm chú đến vậy. Theo lời bác sĩ Bình kể, lúc đưa mắt vào nhìn, xuyên qua miếng nilon bác sĩ nhìn thấy gương mặt Hải Ninh, anh ta đang từ từ hé mở nụ cười. Bất ngờ… thật xui xẻo cho bác sĩ Bình, một ngón tay dài chọt xuyên qua miếng nilon mỏng tanh, đâm “phặp” vào mắt bác sĩ ấy. Bác sĩ Bình chỉ kịp rú lên một tiếng.

- Trời ơi! – Mình kinh hãi, thốt lên.

- Bác sĩ ấy bây giờ vẫn ổn chứ ạ?

- Mù một mắt rồi Khôi Nguyên à! Kể từ đó bác sĩ cũng bỏ nghề luôn, thật đáng thương.

Sự việc xảy ra một tuần trước đám cưới của bác sĩ ấy.

- Vậy còn đám cưới thì sao?

- Cưới xin gì nữa cô Ngọc Diệp, cô dâu khóc sướt mướt, tự dưng trâu lành lại thành trâu què. Gia đình của cô muốn hủy hôn nhưng cô không đồng ý. Thế thì đã sao, bác sĩ Bình biết thân phận của mình đã tàn phế nên chủ động hủy bỏ hôn ước.

- Ôi, thật tội nghiệp! – Mình than thở.

Ông Trung tiếp tục kể về “hành trình gây án” của Hải Ninh:

- Nạn nhân thứ hai là bác Thịnh làm vườn, hôm ấy bác bị mệt trong người, nên sau khi đã cắt được một góc vườn cỏ thì ngả lưng nghỉ ngơi một lát. Ngờ đâu thiếp đi lúc nào chẳng biết, bác ấy từ từ hé mắt sau một giấc đẫy đà. Vừa mở mắt ra đã trông thấy Hải Ninh, anh ta cũng từ từ mở một nụ cười, theo lời bác Thịnh kể lại, khi đó anh ta còn cất tiếng nói:

“Bác đẹp trai, tôi đến đây!”

“Phặp” – ngón tay ác hiểm kia lại đâm vào mắt, lần này, là bác Thịnh một người làm vườn tốt bụng.

Nạn nhân thứ ba, là cô Xuân đầu bếp. Bữa đó, cô đang chế biến món bánh cuốn, khốn nỗi lại hết nước mắn. Cô Xuân định sai người phụ bếp đi vào kho, lấy một chai hảo hạng đem ra, nhưng nghĩ lại sao đó, cô tự mình đi lấy, cô nói với người phụ bếp là muốn vận động tay chân một chút cho khỏe người.

Cô Xuân đi vào nhà kho, mở ngăn tủ phía dưới, tìm thùng nước mắm. Cô Xuân cúi người xuống nhìn xem thùng nước mắm đặt chỗ nào, nhưng không thấy nước mắm đâu mà chỉ thấy hai con mắt ráo hoảnh, cô chưa kịp la lên thì…

“Phặp” – Ngón tay nhanh như chớp đâm vào mắt trái của cô.

“Á…” – Cô Xuân rú lên.

Thủ phạm của cả ba vụ trên đều là Hải Ninh. Lần nào anh ta thoát ra được phòng đặc biệt – phòng biệt giam, - anh ta cũng gây họa. Đầu óc của anh ta rất “thông minh”, lúc nào anh ta cũng nghĩ đến những mưu mẹo. Cậu và cô cũng thấy rồi đó, ban đầu anh ta đọc lên những con số để khơi gợi trí tò mò của người khác, nếu ai mà xấu số nhìn vào cái lỗ hỏng trước cổng thể nào cũng mắc mưu anh ta. Lần này, tôi sẽ cho người trám lỗ hỏng đó lại, và quản lý anh ta chặt chẽ hơn nữa. Sự việc ngày hôm nay, có lẽ tôi không thể làm ở đây được nữa rồi. Tôi cũng cầu mong được điều đi chỗ khác, phải sống chung với cái anh chàng Hải Ninh này, giống hệt tôm nằm trên chảo dầu vậy. Bất an quá!

- Người nhà của Hải Ninh không đến thăm anh ta sao thưa bác sĩ?

- Dạo mấy năm trước còn có bà cụ khòm lưng – mẹ của anh ta đến thăm – sau khi bà cụ mất thì không còn ai đến nữa. Tất cả những chi phí để chữa bệnh cho anh ta, bệnh viện phải gánh lấy hết. Một là, đạo đức nghề nghiệp không cho phép chúng tôi bỏ anh ta. Hai là, vấn đề xã hội; cậu thử nghĩ xem, một con bệnh như anh ta mà thả ra ngoài thì hiểm họa đấy. Nguy hiểm đến mức người nhà cũng phải tránh xa anh ta là cậu biết rồi. Chúng tôi cũng không dám cho phép người nhà gặp riêng anh ta, nếu họ có đến đi chăng nữa, nhưng, chẳng có ai đến cả ngoài bà cụ khòm, đã gần mười năm rồi.

- Hồi đó, ai đã đưa anh ta vào đây thưa bác sĩ?

- Một nhóm giang hồ, bọn xã hội đen đấy.

- Xã hội đen?

- Tối hôm đó, chúng tôi nghe tiếng đập cửa ầm ầm, chạy ra mở cổng thì thấy một lũ chừng 10 tên đầu gấu, chúng đi 5 xe gắn máy, chúng mang theo một người tay chân bị trói chặt, mồm nhét một miếng dẻ.

“Ông kia! Đem nó vô mà xào hành ăn đi!” Nói rồi, gã đầu gấu quăng xuống kẻ tâm thần mà chúng mang theo.

- Không lẽ Hải Ninh thuộc hội bọn chúng hay sao? Lạ nhỉ!

- Có thể đúng đấy cô Ngọc Diệp, anh ta – Hải Ninh – có lẽ trước đây là một tay giang hồ.

- Dấu hiệu là trên lưng, vai và đùi của anh ta có rất nhiều sẹo. Tôi đoán căn bệnh của anh ta cũng có nguồn gốc từ hoàn cảnh sống của anh ta.

---

Sau khi, nghe giám đốc bệnh viện Hòa Phát kể về người bệnh nhân nguy hiểm của bệnh viện, Khôi Nguyên cũng nói cho ông ấy biết, ảnh đang điều tra một vụ án có liên quan đến Hải Ninh và muốn nhờ ông Trung giúp đỡ.

Ban đầu, ông Trung có vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó, ông cũng nhận ra vấn đề và hứa sẽ giúp Khôi Nguyên.

- Thật trùng hợp cậu Khôi Nguyên à!

- Tôi đã nói chúng ta có duyên rồi mà.

- Cậu cần tôi giúp gì, cứ nói?

- Bác sĩ hãy theo dõi tình hình của Hải Ninh, nếu có dấu hiệu gì bất thường xin hãy báo cho tôi biết, tôi để lại số điện thoại cho ông.

Nói rồi, Khôi Nguyên cho ông Trung số điện thoại. Sau đó, chào tạm biệt ông:

- Tôi phải đi có việc cần, rất vui được gặp lại ông, bác sĩ.

- Cậu là ân nhân của nhà chúng tôi mà, gặp lại cậu tôi rất vui.

- Cho tôi gởi lời đến cô Thụy Du nhé! Hãy nhắn với cô ấy, tôi sẽ thu xếp thời gian đê đi ăn với cô ấy một bữa. À, còn vợ ông nữa chứ! Cho tôi gửi lời thăm cô nhà luôn.

Khuôn mặt ông