
phát hiện mình quên không mang quần áo để thay.
Vừa rồi bị Hàn Trầm trêu ghẹo, cô nhanh chóng chạy vào đây, hoàn toàn quên mất khoản này. Lại nhìn bộ quần áo bẩn mình vừa thay ra, cả ngày hôm nay đổ đầy mồ hôi nên cô không nghĩ đến chuyện lại mặc nó lên người.
Đắn đo một lúc, Cẩm Hi chỉ còn cách đến bên cửa, mở he hé, gọi nhỏ: “Hàn Trầm!”
“Ơi!” tiếng anh truyền tới.
Cẩm Hi đỏ mặt, cố cất giọng bình thản: “Em quên không mang quần áo, anh lấy giúp em đi, ở bên góc phải tủ quần áo trong phòng anh đó!”. Nói xong cô liền khép cửa.
Hàn Trầm lặng thinh. Giây tiếp theo, Cẩm Hi nghe thấy tiếng bước chân đi về phía phòng ngủ. Không bao lâu sau lại có tiếng bước chân mỗi lúc một gần nhà tắm.
“Em mở cửa ra đi!” Hàn Trầm cất giọng trầm trầm.
Cẩm Hi mở hé cánh cửa. Anh đưa quần áo, cô liền giơ tay ra lấy. Cô chợt nhanh chóng khép cửa, đồng thời cười nói: “Cảm ơn anh.”
Hàn Trầm không đáp lời, trong đầu anh bất chợt hiện ra cảnh tượng vừa rồi. Qua khe cửa hẹp, cánh tay trắng nõn mềm mại của người phụ nữ thò ra ngoài, mang theo hơi nước ẩm ướt. Rõ ràng chỉ nhìn thấy cánh tay trần nhưng trong lòng anh cũng không tránh khỏi nhộn nhạo.
Sau khi mặc quần dài, Cẩm Hi chợt có cảm giác lạ thường. Cô ngẩng đầu, phát hiện hình bóng của Hàn Trầm vẫn in trên cánh cửa. Anh vẫn đứng ngoài hay sao?
Tim đập thình thịch, Cẩm Hi giơ tay khóa trái cửa theo phản xạ. Hàn Trầm liền lên tiếng: “Em cho rằng khóa cửa có tác dụng hay sao? Anh có chìa khóa đấy.”
Cẩm Hi hết nói nổi. Cô chưa bao giờ gặp người nào vô lại như vậy.
“Anh đứng ngoài cửa làm gì?”
Hàn Trầm yên lặng một lúc mới trả lời: “Cẩm Hi, về chuyện đánh cược, anh chịu thua có được không?” Giọng anh toát ra vẻ dịu dàng chưa từng thấy.
Cẩm Hi ngạc nhiên: “Tại sao?”
Đề nghị này không giống phong cách của anh, không hiểu anh định bày trò gì?
Hàn Trầm lập tức trả lời: ” Vì anh muốn có kết quả ngay bây giờ.”
Cẩm Hi ngẩn người. Một luồng khí nóng bao trùm gương mặt rồi nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân cô trong giây lát. Anh nói… Anh muốn cùng em nằm mơ… Anh muốn có kết quả ngay bây giờ…
Thổ lộ của anh giống như sóng nước dập dềnh trong trái tim cô. Im lặng vài giây, Cẩm Hi mở cửa, đi thẳng ra ngoài.
“Anh đừng có nằm mơ”. Lúc đi ngang qua Hàn Trầm, cô thốt ra câu này. Giây tiếp theo, cô bị anh kéo vào lòng, ôm chặt đến mức không thể động đậy.
“Anh cứ mơ đấy” Hàn Trầm cúi đầu nhìn cô.
Cẩm Hi hơi căng thẳng, nhưng câu nói của anh khiến cô buồn cười. Bắt gặp vết bùn đất dính trên áo sơ mi của anh, cô như tìm được “viện binh” trong giây lát, lập tức đẩy người anh: “Anh mau đi tắm đi, hôi chết đi được ấy.”
Câu này quả nhiên có tác dụng, Hàn Trầm nhìn người mình, rồi lại liếc Cẩm Hi một cái, bóp nhẹ thắt lưng cô rồi mới chịu rời đi.
“Đợi anh nhé!” Anh quay người đi vào nhà tắm
Cẩm Hi đỏ mặt, tim đập nhanh hơn bình thường. Cô đi lại một vòng, quyết định sang thư phòng mở máy tính.
Lúc từ nhà tắm đi ra ngoài, Hàn Trầm thấy Cẩm Hi đang trong thư phòng, thần sắc rất tập trung. Ngọn lửa trong thân thể đã bị dập tắt không ít, nhưng khao khát trong nội tâm vẫn tràn đầy. Anh lặng lẽ đi ra sau lưng cô, chống hai tay xuống bàn: “Em đang làm gì vậy?”
Người anh có mùi sữa tắm thoang thoảng, Dù cách lớp áo mỏng, Cẩm Hi cũng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực anh. Mọi tế bào trên thân thể cô trở nên vô cùng nhạy cảm, cổ cũng cứng đờ.
“Em đã nói sẽ mua thiên ma rồi còn gì?” Cô tạm thời không nhắc đến óc lợn.
Hàn Trầm chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu hôn một đường từ mái tóc xuống cổ Cẩm Hi. Đây là nụ hôn vô cùng dịu dàng, Cẩm Hi không biết mình rời tay khỏi con chuột từ bao giờ, máy tính cũng bị đẩy sang một bên. Cô chỉ cảm giác môi lưỡi mềm mại của người đàn ông di chuyển xuống dưới, cúc áo ngủ bị anh cởi ra, bàn tay ấm nóng khám phá cơ thể cô. Cô tựa vào thành ghế, toàn thân như không còn thuộc về mình.
Một lúc sau, Hàn Trầm bế Cẩm Hi về phòng ngủ. Anh đặt cô dưới giường rồi đè người xuống. Quần áo vẫn còn nguyên trên người, anh chỉ tập trung ôm ấp, vuốt ve, hôn lên từng tấc da thịt của Cẩm Hi. Một tâm tình và khao khát bị đè nén đã lâu dường như được đốt cháy. Hai người có cảm giác quyến luyến thân thể đối phương một cách mãnh liệt chưa từng thấy.
“Chẳng phải anh rất mệt hay sao?” Cẩm Hi hỏi nhỏ.
“Ừ…” Hàn Trầm đúng là vô cùng mệt mỏi, “Cho anh hôn một lát. Khi nào tỉnh dậy rồi làm được không em?”
Cẩm Hi không trả lời, hàng mi rung rung. Anh lại cúi đầu hôn cô. Trong lúc hai người ý loạn tình mê, di động của cô bất ngờ đổ chuông, Hàn Trầm liền buông người cô, thở dài một hơi, nằm thẳng bên cạnh. Cẩm Hi vội vàng giơ tay lấy điện thoại, là Hứa Nam Bách gọi tới.
Cẩm Hi bình ổn hơi thở xong mới ngồi dậy bắt máy: “Chào sư huynh!”
Giọng Hứa Nam Bách vẫn ôn hòa như thường lệ: “Sư muội, em đã học qua về trắc nghiệm nói dối chưa?”
“Chưa ạ.” Cẩm Hi đáp.
“Tốt quá, tôi có thể cho em cùng làm. Tôi đã thiết kế ra một cuộc trắc nghiệm nói dối, gửi vào hộp thư của em đấy. Nếu em đang ngồi trước máy tính thì xem luôn đi!”
“Vâng ạ!” Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm, anh nhìn cô chăm chú. K