
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3217643
Bình chọn: 10.00/10/1764 lượt.
chơi mạt chược. Chủ quán nghĩ nghĩ,gần đây đã lỗ mất không ít tiền, nói không chừng đêm nay có thể thắnglại một ít, liền sảng khoái đồng ý.
Hai giờ đêm, chủ quán ủ rũtrên đường trở về nhà. Cũng không biết hôm nay làm sao vậy. Không chỉ có không lên được bài tốt, còn tự châm pháo đốt mình. Đêm nay đánh bài,không những không thu lại được tiền tổn thất trở về, ngược lại còn mấtthêm một ngàn đồng. Điều này không khỏi làm cho chủ quán cực kỳ ủ rũ.Đúng như lời các cụ già đã nói, bị quỷ ám thì khí tràng trên người sẽrất thấp. Chẳng những sẽ sinh bệnh, vận khí cũng trở nên không tốt. Chủquán lại đem toàn bộ người nhà tên chủ bán ra mắng đi mắng lại mấy lần.
Mở cửa nhà ra, chủ quán ném cái chìa khóa lên trên chiếc ghế salon, duỗi lưng một cái.
Liên tục hai ngày không được ngủ ngon giấc, rốt cục đêm hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Không đợi chủ quán kịp buông lỏng, liền như ngừng lại tại chỗ. Tại cái cửa sổ cách đó không xa, nữ quỷ kia vẫn lóe thanh quang như cũ, lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Mái tóc được búi lên, gương mặt tái nhợt, đôi môi đỏ, còn cả bộ sườn xám tươi đẹp kia, trên mặt vẫn là sầu bi vô tận như cũ.
Chủ quán có chút muốn khóc, hắn lập tức xoay người sang chỗ khác, muốn mởcửa phòng chạy ra ngoài, lại phát hiện ra như thế nào thì cũng không mởđược cửa ra, dù cho có giật cái tay nắm cửa kia như thế nào thì cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Nữ quỷ kia nhẹ nhàng thở dài một hơi,xoay đầu lại, nhìn thấy chủ quán đang liều mạng phân cao thấp với cánhcửa, đôi mày của nàng lại càng nhíu lại.
- Ô ô ô… Chị hai, cho tôi một đường sống có được không?
Cánh cửa kia không mở ra được, chủ quán cả người vô lực, ngồi bệt xuống dưới đất, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Thanh quang trên người nữ quỷ kia lấp lóe, chỉ trong thời gian nháy mắt, liền đi tới trước mặt chủ quán, cúi đầu nhìn hắn đang ngồi than khóc dướiđất.
- Ngươi không được ném ta ở nơi đó, ngươi phải đưa ta trở về.
Nữ quỷ kia mở miệng, trong giọng nói mang theo một cỗ u oán.
- Không phải là tôi đã đưa cô trở về rồi đó thôi?
Chủ quán nhìn về phía sau, lại phát hiện không có đường lui, ở phía sau là cánh cửa đang đóng chặt.
- Không phải là ở đó, không phải ta từ nơi đó tới, ngươi phải đưa ta trở về, ta phải đi về, nếu mà hắn trở về, ta sợ hắn sẽ không tìm thấy ta.
Nữ quỷ kia vẫn dùng khẩu khí ai oán như cũ, lặp lại những câu nói kia.
- Tôi van cô, thật sự là tôi chịu không nổi, cô tha cho tôi đi.
Chủ quán cảm giác mình sắp xong đời rồi.
- Cô thần thông quảng đại, đi tìm cái tên người bán trước kia của cô đi,là hắn bán cô cho tôi, hắn biết cô tới từ chỗ nào, cô buông tha cho tôiđi.
Nữ quỷ kia thở dài một hơi.
- Ta không tìm thấy ngườikia, người kia đã bán ta cho ngươi. Hiện tại ta chỉ có thể tìm tớingươi. Đưa ta trở về, ta sợ hắn trở về không thấy ta, hắn sẽ sốt ruột.
Chủ quán hiện tại ruột gan cũng đang hối hận, nếu không phải mình tham tiền thì sao có thể gặp phải phiền toái lớn như vậy. Hiện tại đầu óc của hắn đã trở nên rối loạn, không biết phải làm gì.
Nhìn thấy chủ quánđiên điên khùng khùng vừa khóc vừa cười ở trong góc, nữ quỷ kia thở dài. Đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Cái quỷ ảnh cô độc kia, nương theo ánh trăng càng có vẻ cô độc.
- Tâm nhược quyện liễu, lệ dã kiền liễu. Giá phân thâm tình, nan xá nan liễu.
Nữ quỷ kia lại nhếch đôi môi màu đỏ lên, khẽ hát lên bài ca này, một lần,một lần, lại một lần, tiếng hát cứ quanh quẩn trong phòng.
Chủquán có chút mập mạp hiện tại đã buồn bực đến mức không nói lên lời. Bịnữ quỷ kia ám, như thế nào cũng không thoát khỏi được. Muốn thoát khỏicái bàn trang điểm kia lại không tìm được người chủ bán lúc đầu. Muốnném cái bàn trang điểm kia đi, nữ quỷ kia mỗi lúc trời tối lại đến tìmhắn, dù cho có ném đi bao xa cũng không có tác dụng, giống như nữ quỷkia đều biết đường trở về vậy. Chủ quán đã thử nhiều lần, mỗi lần đều có kết quả giống nhau, hơn nữa có thể là muốn giáo huấn chủ quán một chút. Nếu chủ quán thành thành thật thật để chiếc bàn trang điểm ở trong quán thì còn may, nữ quỷ kia nhiều nhất chỉ đi ra ngoài ca hát vào ban đêm,sau đó oán hận nói chủ quán không nên mua nàng vài câu, hoặc là than thở phải trở về chỗ nào đấy. Nhưng mà một khi chủ quán có tâm tư gì, muốnném cái bàn trang điểm đi đâu đó, như vậy nữ quỷ kia sẽ chờ đến khi chủquán ngủ rồi biến cả căn phòng trở thành một cái hầm băng, cam đoan đến
ngày hôm sau, nhất định chủ quán sẽ bị cảm sốt linh tinh.
Người là động vật có lực thích ứng rất mạnh, mặc kệ là đáng sợ cỡ nào, nếumỗi ngày đều nhìn thấy, hơn nữa mỗi lần đều không làm tổn thương tớichính mình, như vậy cái loại cảm giác sợ hãi tự nhiên sẽ chậm rãi giảmsút. Hiện tại chủ quán cũng không có bị nữ quỷ kia hù dọa đến mức tè raquần như lúc mới bắt đầu nữa, lại đổi lại thành một loại cảm giác phiềnchán.
Lại nói tiếp, bộ dáng của nữ quỷ kia trong quá khứ cũng có thể coi như là một mỹ nữ.
Chỉ là làn da có chút tái nhợt, đôi môi tươi đẹp, khuôn mặt có chút u oán,nếu tưởng tượng nàng là một người có bệnh ngoài da thì cũng không có cái gì