
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3212861
Bình chọn: 8.5.00/10/1286 lượt.
n.
- Hoài Tố, Hoài Tố, cô không sao chứ, ngàn vạn lần đừng làm tôi sợ!
Minh Diệu thấy thân thể Hoài Tố đã sắp trở nên trong suốt, hiển nhiên đã sắp hao hết linh lực.
- Đừng gọi, trước hết nghe tôi nói, thời gian của tôi không còn nhiềulắm. Sau khi tôi tiến vào sương mù liền phát hiện sương mù sẽ làm linhlực từ từ tiêu hao, người bình thường có thể cảm giác không ra, nhưngthân thể của tôi rất nhạy cảm. Tôi ở ven đường phát hiện một chiếc xe,trên xe không có ai. Tôi tiếp tục đi về phía trước, thấy được căn nhànhỏ mà người già trong thôn đã nói, linh lực của tôi đã sắp hao hết nênkhông thể tiến tới gần xem kỹ, nhưng tôi biết nhất định có thứ đồ vật gì đó làm huyễn thuật đối với căn nhà.
Hoài Tố nói liền một hơi, dứt lời liền tiến vào trong nhẫn ngọc ngủ say.
- Cực khổ, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.
Minh Diệu cầm lấy nhẫn ngọc từ trên mặt đất bỏ vào túi áo phía trước ngực.
- Bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? Hoài Tố dò xét xong đường nhưng không có nói biện pháp để chúng ta có thể bình an đi vào!
A Trạch cùng Minh Diệu thương lượng nhìn xem còn biện pháp nào nữa không.
- Ngô…Bây giờ chúng ta đã biết sương mù sẽ làm linh lực từ từ suy yếu, hơn nữa ngọn nguồn bắt đầu từ ngôi nhà kỳ quái kia.
Minh Diệu lôi kéo a Trạch đi ngược lại.
- Uy uy, anh muốn dẫn tôi đi đâu?
A Trạch bị cử động đột ngột của Minh Diệu khiến nàng không biết làm sao.
- Trở về thôn, tìm phương pháp của ngọn nguồn.
Hai người vội vàng trở lại trong thôn, nông thôn xưa nay đi ngủ rất sớm, trong thôn không còn bao nhiêu nhà có ánh đèn.
- Làm sao bây giờ?
A Trạch hỏi Minh Diệu.
- Đi tìm nhà của một người tên Vương Cửu hỏi thăm tình huống một chút.
Minh Diệu gõ cửa một nhà vẫn còn sáng đèn trong thôn, từ trong miệng thôndân đã biết được mẹ của Vương Cửu vẫn còn, vội vàng đi tới nhà của mẹVương Cửu.
- Hai người là bạn của tiểu Cửu nhà tôi sao?
Mẹ của Vương Cửu đã hơn bảy mươi tuổi, theo thôn dân nói Vương Cửu chínhlà một tên lưu manh vô công rỗi nghề, năm đó ở trong thôn chỉ biết uốngrượu đánh bài, không chịu làm bất cứ việc gì, cho nên trong nhà rấtnghèo. Kể từ sau khi Vương Cửu bỏ đi, mẹ của hắn chỉ ở một mình, bìnhthường dựa vào tiếp tế của hàng xóm láng giềng sống qua ngày.
- Đúng vậy, đại nương, chúng tôi đã quen biết Cửu ca lâu rồi, hôm nay đi ngang qua, nên định ghé thăm anh ấy.
Minh Diệu rất có bộ dáng khi nói dối lừa gạt ông bà lão.
- Tiểu Cửu không có ở nhà, mùa hè năm trước nó đã đi về phía nam.
Vẻ mặt nụ cười thật thà của Minh Diệu làm bà cụ rất có tín nhiệm.
- Vậy sao, thật là không đúng lúc, Cửu ca đi về nam sao, đi đâu?
- Ai…hai đầu gấu bình thường chơi chung với nó xảy ra tai nạn giao thôngchết mất rồi, vì thế nó muốn chạy về phía nam trốn, thời gian dài nhưvậy vẫn chưa nghe được tin tức nữa.
Bà cụ nói tới con của mình thì thở dài một hơi.
- Trốn? Trốn cái gì?
A Trạch ở bên cạnh chất vấn, nàng là người lạnh lùng, cho nên khi hỏichuyện giọng nói cũng lạnh nhạt, bà cụ nhìn lướt qua nàng, đối với giọng nói của nàng rất không hài lòng.
- Ha ha, đại nương, đây là vợcháu, nàng nói chuyện là như vậy, bà đừng trách móc, đôi khi nàng cũngnói chuyện với cháu như thế.
Minh Diệu dùng ánh mắt ý bảo a Trạch câm miệng.
- Cửu ca đi trốn cái gì nha, ở bên ngoài kết phải kẻ thù sao?
- Kẻ thù thì tôi không nghe nói, trước khi nó đi có nói là cô gái nào đóđến báo thù, muốn giết chết nó, tôi cũng không biết nó nói cô gái kia là ai, tôi hỏi nó nó cũng không nói.
Thái độ của Minh Diệu làm bà cụ tương đối hài lòng, liền nói tiếp.
- Vậy sao, nếu Cửu ca không có nhà, vậy tụi cháu cũng không dám tiếp tục quấy rầy, chào đại nương chúng cháu đi.
Minh Diệu lôi kéo a Trạch rời khỏi nhà Vương Cửu.
- Tiểu tử này không tệ, nhưng tìm phải người vợ tính tình còn kém một chút.
Bà cụ lẩm bẩm đóng cửa lại.
- Bây giờ có thể xác định ba tên đầu gấu này có liên quan tới việc mấttích của Vạn Linh, nhưng vẫn không tìm được phương pháp xử lý căn nhàkia.
Minh Diệu vừa đi vừa lầm bầm làu bàu.
- Vạn Linh là ai?
A Trạch nghe lời Minh Diệu nói bèn hỏi.
- Là con gái của một hộ khách của tôi, hộ khách ủy thác tôi đi tìm kiếmcon gái mất tích của bà ta, cũng chính là Vạn Linh, tất cả đều mối đềuchỉ hướng căn nhà kỳ quái kia, bây giờ chúng ta chỉ cần nghĩ được biệnpháp đi vào trong sẽ tìm được chân tướng.
Minh Diệu đem chuyện Trương nữ sĩ ủy thác kể lại sơ lược cho a Trạch nghe qua.
- Anh nói những chuyện này cũng vô dụng, vẫn không tìm được biện pháp có thể đi vào.
A Trạch một châm kiến huyết đả kích Minh Diệu.
- Tôi đang suy nghĩ, đừng nên ầm ĩ…
Minh Diệu vừa tự hỏi vừa đi về phía trước.
- Ai nha…
Vừa đi tới cửa thôn đột nhiên từ bên cạnh vươn ra một cái chân làm Minh Diệu vấp trúng lập tức té ngã.
- Đau quá…người nào đem chân…Ân?
Minh Diệu chật vật từ trên mặt đất bò dậy lập tức thấy được một màn có thểlàm cho hắn gặp phải ác mộng nguyên tháng. Một người đàn ông trung niênđể trần nửa thân trên đang quỳ ngay cửa thôn, làm ra động tác như mộtngười đang trầm tư. Cả người hắn vô cùng rắn chắc, da thịt cứng rắn tớimức không bình thường giống như