
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3213994
Bình chọn: 7.00/10/1399 lượt.
m như vậy đó!
Lưu Chân Chân sau khi nghe xong cũng không để ý tới nguy hiểm thân thể mình đang trần truồng, ném tấm chăn lao thẳng xuống dưới tầng ngầm bên dưới, chỉ chốc lát trong tầng ngầm lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết củaChuck.
- Quả nhiên không thể đắc tội đàn bà nha!
Minh Diệu không khỏi cảm thán trong lòng:
- Mấy cô gái này làm sao bây giờ?
- Chuyện này cũng không cần chúng ta đi quan tâm.
Ada duỗi lưng một cái, đường cong hoàn mỹ làm nhịp tim Minh Diệu càng đập nhanh hơn.
- Đội quét dọn sẽ nhận việc này, chúng ta không cần quản gì hết, đây chính là chỗ tốt phía chính phủ.
Minh Diệu rất khinh thường bĩu bĩu môi, lại châm thêm một điếu thuốc.
- Bây giờ còn phải chờ đợi sao…
- Minh Diệu, tôi có thể xem ti vi được không, ti vi trong nhà này thật là lớn nha, so sánh với trong nhà anh lớn hơn thật nhiều lắm.
Hoài Tố từ trong ngực Minh Diệu ló đầu ra.
- A…ác linh!
Ada thấy Hoài Tố liền bị hù hoảng sợ nhảy lên khỏi sô pha:
- Xem ta làm sao thu thập ngươi!
- Đừng kích động, đừng kích động, đây không phải là ác linh đâu, Tiểu Ngọc không có ác ý.
Minh Diệu lôi kéo tay Ada nhấn nàng ngồi xuống sô pha:
- Đây là bạn của tôi, có thể tìm được tên khốn kia cứu cô toàn là nhờ nàng hỗ trợ.
- Không phải là ác linh sao?
Vẻ mặt Ada không tín nhiệm chút nào:
- Tôi không tin, nàng rõ ràng chính là u linh, hơn nữa nhìn bộ dạng nhưđã chết thời gian rất lâu, không phải là ác linh vì sao không đi thiênquốc chứ.
- Chuyện này rất phức tạp, có cơ hội sẽ nói với cô sau.
Minh Diệu hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề phức tạp như thế.
- Không được!
Lòng hiếu kỳ của Ada hoàn toàn bị vén lên tới:
- Nói mau, nói mau.
- Tiểu Ngọc là bị nguyền rủa, bị nhốt trong nhẫn ngọc không thể đi luânhồi, nguyền rủa này rất ác độc, tôi vẫn không có cách nào giải khai.
Minh Diệu bị cuốn lấy không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngắn gọn nói ra.
- Nguyền rủa sao?
Ada đặt ngón tay ở khóe miệng nghiêm túc suy nghĩ một lúc:
- Có lẽ tôi có thể hỗ trợ đó, tôi có chút nghiên cứu về nguyền rủa, xem như hôm nay cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi.
- Chị có thể sao?
Minh Diệu dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Hoài Tố:
- Không bằng để cho cô ấy thử xem một chút thế nào?
- Vậy…Được rồi!
Hoài Tố thoáng do dự một chút liền đồng ý, dù sao có một tia hy vọng thì không thể buông tha.
- Tiểu Ngọc đúng không, đến đây, để chị xem một chút!
Ada giống như chiếm được món đồ chơi mới, thật cao hứng nhận lấy nhẫn ngọc trong tay Minh Diệu.
- Wow, thật xinh đẹp, nếu như thành công nhẫn ngọc này sẽ thuộc về tôi, thế nào?
Ada dùng ánh mắt lóe sáng nhìn Minh Diệu.
- Đừng gọi tôi là Tiểu Ngọc, tôi tên là Hoài Tố, còn nữa, tôi lớn tuổihơn cô rất nhiều rất nhiều, đừng ở đó chiếm tiện nghi của tôi.
Hoài Tố vô cùng bất mãn ở một bên lớn tiếng kháng nghị.
- Như thế nào như thế nào, tôi giúp Tiểu Ngọc bài trừ nguyền rủa, nhẫn ngọc này sẽ thuộc về tôi.
Bây giờ trong lỗ tai Ada cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì, nắm chặt nhẫn ngọc dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Minh Diệu.
- Tôi tên là Hoài Tố a…
Lời kháng nghị của Hoài Tố không có bất kỳ tác dụng nào.
- Minh Diệu, cứu mạng, mau bảo nàng dừng lại, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!
Hoài Tố cảm giác sắp bị Ada làm cho phát điên, trên người lúc nóng lúc lạnh, có lúc lại ngứa vô cùng.
- Uy, rốt cục cô làm được hay không đó, sao tôi nhìn cô giống như đangtra hỏi phạm nhân, không giống như muốn giúp Tiểu Ngọc khai mở nguyềnrủa chút nào đây?
Minh Diệu túm lấy nhẫn ngọc từ tay Ada, vội vàng giấu vào trong ngực.
- A, hai người chờ một chút chứ, nói không chừng phương pháp này sẽ thành công thì sao?
Ada không chịu dừng tay.
Minh Diệu nhìn Hoài Tố, Hoài Tố dùng sức lắc mạnh đầu, trong nháy mắt trốn vào trong nhẫn ngọc không chịu đi ra nữa.
- Kỳ quái, tôi đã thử hơn ba mươi loại phương pháp, nguyền rủa này thậtsự quá mức kỳ quái. Hay là cậu đưa nhẫn ngọc cho tôi mang về nghiên cứumột chút đi.
Ada có chút không cam lòng.
- Không có cửa đâu, chị bất quá thấy chiếc nhẫn đẹp nên muốn lừa gạt mang đi thôi, tôi sẽ không mắc mưu của chị!
Minh Diệu che kín túi áo mang ánh mắt đề phòng nhìn Ada.
- Tôi trở về nghiên cứu một chút thôi, nếu như vẫn không giải được tôi bảo đảm sẽ trả lại cho cậu.
Ada bày ra vẻ mặt như “tôi chỉ là muốn giúp cậu mà thôi”.
Tốc độ lắc đầu của Minh Diệu còn nhanh hơn cả Hoài Tố.
- Nếu như bị Lê bàn tử biết Hoài Tố bị đối xử như vậy nhất định sẽ sai khiến Bách Quỷ Dạ Hành đến truy sát mình mất thôi.
Minh Diệu suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình kiên quyết không đồng ý.
- Ngô…Vậy cũng được, để tôi trở về tra sách thêm một chút, sau đó lại tới giúp cậu khai mở nguyền rủa trong nhẫn ngọc cũng tốt.
Vẻ mặt Ada nghiêm túc:
- Thật ra tôi chỉ vì muốn giúp cậu thôi, không phải là vì muốn lấy nhẫn ngọc của cậu đâu.
Minh Diệu liếc mắt nhìn Ada, trên trán viết mấy chữ: Tôi không tin cô.
- Không tin thì thôi!
Ada làm ra vẻ mặt như chẳng thèm quan tâm, nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn chằm chằm miệng túi áo của Minh Diệu.
- Hay là cậu cho tôi xem một chút nữa được không nào? Chỉ một
Cùng chuyên mục
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện trinh thám