
thì Thường Khánh chợt lên tiếng:
_Thật ra….Mạnh Khoa…- Thêm một khoảng lặng nữa, rùi giọng nói ấy mới khẽ mới khẽ vang lên đằng sau cánh cứa phòng tắm- Mạnh Khoa, cảm ơn anh!
Một ngày sau đó. Tức là khi nó đã đi “du ngoạn” Đà Lạt về đến nhà.
Chiếc minibus chở nó dừng lại trước cổng ngôi biệt thự xinh xắn của nó. Nó bước xuống, khệ nệ ôm theo vali và giỏ xách. Mạnh Khoa và Lâm Danh – 2 ‘con ong’ chắc chắn sẽ xách độ jùm nó, đều đã ai về nhà nấy hết rùi. Xe dừng trc” cửa nhà ng’ nào trc” thì ng’ í dc zìa nhà trc” mà. Cả con Lam và Thường Khánh của đã pipi nó trc”…
Đang chuyển cái vali xuống đất, nó mất thăng bằng, suýt đánh rơi cái vali. Bất ngờ, từ trong nhà nó, Shin chạy ra, đỡ cái vali hộ nó.
_Hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu- Shin phán.
Nó cười hì hì rùi đáp:
_Nếu không hậu đậu thì đâu phải em!
Sau đó, Shin kéo cái vali của nó vào nhà. Nó chỉ việc xách cái túi rất chi là gọn nhẹ, hehehe. Ông anh hai iu vấu đang ngồi trong phòng khách. Ba nó chắc đang ở công ty mất rùi.Nó bước vào, hớn hở la lớn:
_Anh hai, em về rùi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ông anh nó quay đầu ra nhìn, càu nhàu:
_Có cần lớn họng zậy ko? Mà mày có mua quà cho tao không đó?
_Tất nhiên là có rùi!- Nói rồi nó ôm cái vali lại chỗ bàn uống nước.
Kéo dây kéo ra, nó bắt đầu moi ra cả đống linh tinh, chủ yếu là đồ ăn – Đây nè!- Nó đưa cho anh nó một bọc dâu tây với chai nước cốt hoa hồng, cười gian manh, nó tiếp- nhớ ăn dâu tây zới xài nước hoa hồng…da mặt đẹp, mới quyến rũ dc con gái …Chứ để từ hồi anh Shin về trường, 1 nửa fan của anh xé lẻ theo anh Shin, anh bận tâm nhiều quá riết da mặt nhăn nheo hết trơn rùi….
Anh nó nóng máu, cốc iu lên đầu nó:
_Nói nhãm zì zậy con kia?
Nó và Shin phá lên cười, lúc nào nó cũng khoái chọc giận ông anh nó. Xong, nó lôi tiếp hai chang rượu vang ra, đưa choc ho Shin, tươi cười:
_Bà chủ tiệm nói 2 loại này ngon nhất Đà Lạt, em không biết chọn loại nào nên lâý cả hai…
Shin bật cười:
_Cảm ơn nhóc nhiều nhaz!
Anh nó liền lên tiếng phân bì:
_Ê, con kia! Mày phân biệt đối xử zừa zừa thuj nhaz. Sao mày mua vang cho nó, còn tao thì phải hứng…..đồ con gái thế này- Anh nó mếu máo nói rùi đưa bịch dâu tây và chai nước hoa hồng ra trước mặt
Nó nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm túc:
_Qùa em gái tặng mà chê, vả lại em cũng muốn tốt cho anh thuj…..Biết thế em không mua, anh không lấy thì trả lại đây!- Nó đưa tay ra, mặt phụng phịu.
Anh nó đành xuống nước, gãi đầu gãi tai, nói:
_Thuj mà, tao xin lỗi, tao nhận là dc chứ jie.
Nó quay mặt, giấu đi nụ cười đắc chí. Shin cũng phải lấy tay bịt miệng mình lại,
_À mà chuyện mày bị vu khống….thế là thế nào…Mày hok bị sốc sau vụ đó đấy chứ?- Anh nó đột ngột lên tiếng.
Nó lắc đầu, cười:
_Hok sao! Em gái anh là ai chứ hả?…Mà thuj, em lên phòng nghỉ đây…Đúng là chẳng có ở đâu bằng ở nhà….
Nói rùi nó kéo cái vali, ngúng nguẩy bước đi. Shin vội đứng dậy, đi theo:
_Để anh xách vali lên lầu cho!
————————————————————
Một người phụ nữ bước ra khỏi sân bay. Nhìn bà có vẻ rất sang trọng, với cái áo khoác và cặp kính mát nhìn sơ qua cũng đủ biết giá trị tính bằng dollar của chúng. Tay bà xách một cái túi mắc tìên của Yves Saint Laurent , ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn cưới có mặt là một viên kim cương to khủng lấp la lấp lánh, tóc bà uốn lọn xoã dài ẩn hiện dưới vành nón rộng, gương mặt dù đã có tuổi vẫn không thể làm phai mờ vẻ đẹp kiêu sa của một nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc đẳng cấp TG. Đằng sau bà là hai vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh, tay xách vali. Đây chính là bà Lee, mẹ của Dương. Diễn viên nổi tiếng có khác, tuy đã ngoài 40, và đã có 2 con, thế nhưng thân hình của bà vẫn rất chuẩn.
[Bắt đầu đoạn nào có pà này nói là = tiếng Hàn hết nhá'>
_Lâu ngày không trở lại đây….VN….- Bà tháo kiếng mát ra, mỉm cười nhìn quanh.
Một vệ sĩ ghé vào tai bà, nói:
_Thưa phu nhân, một
Nó cắm đầu chạy tới chỗ “cứu tinh”. Ba nó đang tranh thủ đọc báo trong lúc chờ anh nó lên kêu nó. Nó la lớn, mắt sáng rực:
_Ba!!!!!!!!!!!!!!
Rồi nó chạy lại nấp sau lưng papa, ông Nghĩa lên tiếng:
_Gì vậy con?
_Anh hai bắt nạt con!- Nó phụng phịu như con nít.
Nhìn cảnh này, nó nhớ ngày xưa quá. Hồi còn nhỏ, mỗi lần hai anh em nó “thương tàn lẫn nhau” như thế này, nó luôn vịn vào ba để giành phần thắng….Cứ chọc tức lão xong rùi đến núp sau lưng ba…..thế là êm chuyện….
Anh hai nó vừa chạy tới nơi, ba nó nhìn lão:
_Con làm gì em con zậy?
_Nó chọc tức con đó ba!
Ba nó quay đầu lại nhìn nó như đợi một câu giải thích. Nó bèn phân bua:
_Đâu có đâu pa….Tại ảnh cú đầu con trước….
Lão Quân nóng mặt:
_Còn dám nói nữa hả? Là đứa nào gây chuyện trước?!
Nó phồng mang trợn mắt trêu ông anh, làm ổng càng tức nhưng hok làm được jie. Thấy thế, ba nó mỉm cười đôn hậu, lên tiếng can ngăn:
_Thôi được rồi! Hai anh em nhường nhau một tiếng cũng đâu có sao…Hai đứa đi dọn cơm đi, cơm canh nguội hết rồi ăn không ngon đâu!
—————————
Ba cha con đang ăn sáng Lão Quân vẫn hừng hực lửa thù nhìn nó. Nó thì cười khúc khích đắc chí. Chợt ba nó quay sang nó, cất tiếng:
_Suýt nữa ba quên…
_Chuyện gì ạ?- Nó lễ phép hỏi.
_Tối n