Polly po-cket
Ai là ai của ai

Ai là ai của ai

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328815

Bình chọn: 7.00/10/881 lượt.

dâu kiểu gì thì lần đầu gặp bố mẹ chồng cũng sẽ hồi hộp lo sợ. Gọi điện cho Bì Hối để bàn bạc đối sách, Bì Hối cười nói: “Viên Hỷ, cậu đừng căng thẳng, cậu rất có duyên với người lớn, mẹ tớ chỉ ước sinh được một đứa con như cậu thôi, còn bảo nếu được thì bà tình nguyện đổi hai chị em tớ để lấy mình cậu, nghe thử xem, câu ấy làm tớ đau lòng biết mấy, đến người thục nữ như chị tớ mà cũng lườm bà muốn rách cả mắt ấy.”Viên Hỷ bị cô chọc cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nói vài câu vu vơ với bạn mình rồi cúp máy. Đồng nghiệp bàn đối diện nhìn cô, cười hỏi: “Sao? Sắp gặp bố mẹ chồng rồi à?”Viên Hỷ cười ngượng ngùng, cô bạn đồng nghiệp kia lại cười: “Trước kia cứ tưởng em và anh chàng Bộ Hoài Vũ kia ở bên nhau chứ, Viên Hỷ em không biết đấy thôi, trước kia có bao nhiêu cô gái trong tòa nhà này ghen tỵ với em đâu! Không ngờ em lại chẳng biết nắm bắt, lại để vuột mất anh ấy! Có điều bây giờ cũng ổn rồi, Viên Hỷ, em thật may mắn!”Gương mặt Viên Hỷ thoáng vẻ ngượng ngập, cô bạn kia thấy thế cũng biết mình nói hơi nhiều, lúng túng liếc nhìn Viên Hỷ một cái rồi ngập miệng, cười ha ha một tiếng rồi tiếp tục cúi xuống, giả vờ đang sắp xếp tài liệu.Không khí đang lúc căng thẳng thì di động Viên Hỷ reo vang, không ngờ người gọi là Ella, cô ta nói: “Viên Hỷ, mình đang đứng dưới công ty cậu, cậu xuống đi.”Viên Hỷ hơi ngẩn người, không ngờ cô ta lại đến tìm mình, Hà Thích chẳng đã nói cô ta về Mỹ rồi ư? Cô thẫn thờ, nhưng vẫn định xuống xem sao, thế là giải thích với đồng nghiệp: “Chị Lý, em ra ngoài một lúc, lát nữa về ngay. Chị nói giúp em một tiếng nhé.”Chị Lý cười, khoát khoát tay, bảo: “Đi đi, đi đi, phụ nữ sắp kết hôn lúc nào cũng bận, điện thoại cũng không dứt ra được kìa, đi nhanh đi.”Vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy Ella đứng đợi bên đường, thấy Viên Hỷ ra thì vẫy vẫy tay, hét: “Bên này.”Viên Hỷ nghi ngại tiến đến, nhìn Ella vẻ dò hỏi. Ella cười nhẹ, nói: “Có người muốn gặp cậu, gần đây thôi, cậu đi theo mình.” Nói xong quay người sang đường, chân cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn, tuy mang một đôi giày rộng rãi nhưng lúc sang đường vẫn phải đi tập tễnh.Viên Hỷ không biết cô ta định đưa mình đi gặp ai, thấy ngay cả cơ hội từ chối cũng không có, nên đành đi theo. Ella vào một quán café ở góc đường đối diện, đến cạnh một người phụ nữ trung niên thì thầm vài câu, ánh mắt liếc nhìn về phía Viên Hỷ, rồi sau đó tự ra một bàn khác xa hơn để ngồi. Viên Hỷ thấy miệng mình đắng ngắt, chậm rãi tiến đến trước mặt người phụ nữ đó.Cô nhận ra người ấy, tuy chưa gặp mặt bao giờ nhưng đã xem hình từ lâu. Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi mập mạp nhưng không thấy phì nộn, mà chỉ toát ra vẻ phúc hậu. Gương mặt trắng trẻo mịn màng chỉ có ít nếp nhăn, xem ra bà rất chú trọng chăm sóc hàng ngày. Viên Hỷ thầm cười khổ, cái gì phải đến rồi cũng đến. Cô mím môi, hơi cúi người xuống, khẽ gọi một tiếng, “Bác gái.”Không sai, đó chính là mẹ của Hà Thích, là mẹ chồng tương lai mà cô ngỡ rằng ngày mai mới gặp nhau ở sân bay, bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô dưới sự dẫn dắt của Ella. Cô không ngốc đến mức không biết bà đến để làm gì, nhưng cô nhận ra mình không hề sợ hãi. Cô đã tê liệt rồi, trong tích tắc cô thấy có cảm giác rất nực cười, quả nhiên lại bị đoán trúng rồi, đúng lúc cô đang chuẩn bị cho hôn lễ với Hà Thích, thì mẹ anh lại nhảy ra.Bà Hà cười dịu dàng rồi rất lịch sự đứng lên, nói: “Viên Hỷ phải không? Ngồi xuống đi.”Viên Hỷ vội vàng cúi lưng, đợi bà Hà yên vị rồi mới dám ngồi xuống đối diện.Bà Hà nói: “Bác nghĩ không cần tự giới thiệu nữa, cháu đã gọi bác gái rồi thì chắc biết bác là ai, đúng không?”Viên Hỷ gật đầu, điềm tĩnh nhìn bà Hà.Bà Hà cười: “Thực ra trước kia bác đã muốn gặp cháu lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay đã gặp được, bác rất hài lòng, tuy cháu không đẹp như trong hình, nhưng khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu, là một cô bé rất chín chắn, trưởng thành.”Viên Hỷ hơi ngẩn ra, cô đã chuẩn bị nghênh đón đòn đả kích của bà Hà, nhưng lại không ngờ bà lại mở đầu như thế.Bà Hà cười, tiếp tục: “Lạ lắm phải không? Mẹ của người yêu xuất hiện lúc này là để xoi mói tật xấu của con gái, nên cháu đã chuẩn bị tinh thần để đợi bác chia uyên rẽ thúy, đúng không?” CHƯƠNG 45…Viên Hỷ cười cười vẻ ngượng ngập, không biết phải nói gì.Bà Hà chậm rãi nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cốc xuống, dịu dàng nhìn Viên Hỷ: “Thực ra Hà Thích muốn cưới ai, bác cũng không quan tâm lắm, người con trai yêu thì hai bác cũng sẽ thích. Bác chỉ có một thằng con nên chỉ mong nó được hạnh phúc. Bác và bố nó ở Mỹ đã làm lụng vất vả bao nhiêu năm, chỉ hy vọng có thể cho nó một cuộc sống tốt đẹp. Hà hà, có lẽ nói những lời này cháu sẽ không tán đồng, nhưng đến khi các cháu già bằng này tuổi như hai bác thì sẽ biết, con người sống cả đời nhiều khi cũng chỉ nói những câu sáo rỗng, đến nửa đời sau chỉ sống vì con cháu, tranh đấu cho chúng thôi.”“Bác gái,” Viên Hỷ khẽ ngắt lời bà, “Lý do bác không chấp nhận cháu là gì? Là gia đình cháu sao?”Bà Hà cười nhẹ, nói: “Cháu đúng là một cô bé thông minh.”Viên Hỷ cười giễu: “Từ nhỏ thầy cô giáo đã dạy bọn cháu nói năng phải khéo léo, ch