Duck hunt
Ai mới là con trai

Ai mới là con trai

Tác giả: Linh Lòe Loẹt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326301

Bình chọn: 8.5.00/10/630 lượt.

àng vỗ ngực tự hào.

-Ghê vậy à?-Nhỏ bỉu môi.-Đéo liên quan?

-Có chứ. Điều đó chứng tỏ mày sẽ thua tao.-Chàng đắt thắng trong tay.

-Vậy anh hai có biết em cũng là thầy vovinam ở đất nước của chúng ta không. Chỉ cần em hú một tiếng là đệ em nó tới đây đập anh yêu nát xương luôn rồi.-Nhỏ hít mũi đắt thắng còn hơn chàng.

-Ghê vậy à…vậy này có biết…

Chưa kịp để chàng tao lao thì cái miệng nói dốc của hai đứa đã bị nàng và anh xử lí nhanh gọn lẹ rồi. Hai tụi bây là chỉ có tài bốc phét giỏi thôi. Nghe xong là muốn ói ra cả thành phố này.

-Chỉ là nghe thôi mà.-Nàng với anh đồng thanh làm nhỏ với chàng bẻ cả mặt.

-Đệch..-Hai cái mồm giống nhau.

Chưa kịp đi thêm bước nữa thì anh đã kéo nàng lại vừa hách mặt vừa đi lùi đối diện với nhỏ và chàng.

-CLGT?-Chàng khó hiểu nhìn anh.

-Hai tụi mày thấy tao với thằng Thụy ai đẹp hơn.-Anh xỏ tay vào túi cười đến mắt tít lên.

-Hự…Hự… Hự…-Nhỏ với chàng biểu cảm cứ như thật.-Xấu như nhau. -Nói rồi nhỏ với chàng ôm balo đi lên trước để lại cái bản mặt thúi của anh ngó theo.

-Ơ đệch…-Anh tự đập vào mặt mình.

Nàng lắc đầu cười cười đến cạnh anh,đặt tay lên vai,giả vờ như mình đang an ủi.

-Dù gì thì người đẹp hơn vẫn là tao mà. Chẳng qua bọn chúng khó nói hơn thôi.

-Đýt dịt.-Anh hí hố đớp lại nàng.

-Chứ còn gì nữa.-Nàng xị mặt làm xấu chọc anh.

…………….

Nó đang ôm điện thoại ra coi bộ phim đặc sắc của Hàn Quốc “Hãy cười lên nào ” -một bộ phim hài mà ai coi cũng cảm thấy vui trong khi cái bản mặt nó dường như là đơ cảm xúc khi coi bộ phim này.

Không phải là vì mình không thích phim mà là vì mình không thích biểu cảm ra ngoài. Coi phim tới khúc hay cười như bò hú,tới cảm động thì khóc như sông vỡ bờ.

“Cạch”

Nó nhìn ra cửa đang mở. Bây giờ trong phòng,à không phải là kí túc xá chỉ còn có mình nó. Sao lại có ai vào đây nữa. Không lẽ là thằng Phong với Thụy.

-Ai?

-Ai hoài.-Là hắn. Hắn vào trong với đống trái cây cùng sữa bột.

-Sao không về nhà mà lại ở đây?-Nó lại tiếp tục công việc xem phim.

-Ngoại với nội rủ nhau đi du lịch rồi. Chẳng nói một tiếng làm tao mua một đống đồ ăn cho hai bên.-Hắn nhún vai vầy cất giày vừa trả lời.-Còn mày?

Nó nghe hắn nói ngoại với nội tình cảm như vậy mà đau lòng. Hắn đúng là có phúc,sống nhận được tình thương từ hai bên.

Bên nội thì nó không nhắc làm gì,bên ngoại mới cảm thấy nhớ nhớ. Ông ngoại cực thương nó nhưng người thương nó thì lại rời bỏ nó mà đi. Còn bà thì cắt đứt quan hệ với mẹ nó chỉ vì kết hôn với ba. Số mình sao lận đận vậy nhỉ?

Hắn thấy nó không trả lời gì đến gần đưa bản mặt thúi của mình lên nhìn chiếc điện thoại Apple to đùng với tình tiết hài trong phim. Định cười toạt ra nhưng thôi.

-Hêy…-Hắn huơ tay trước mặt nó làm nó giật mình.

-Hả? Mày hỏi tao cái gì?

-Tao hỏi sao mày không về nhà.

-Tao là con rơi. Đéo có nhà.-Nói rồi nó đi xuống lầu với bản mặt đần nhau heo.

Hắn cau mày nhìn nó. Người như nó mà con rơi,có trời mới tin. Nhìn cao ráo,đẹp trai lại còn xiteen vậy. Có hàng tá cô mong thì có. Chắc nó chảnh với mình đây mà.

Hắn nhếch nữa miệng chạy đến khoác vai nó.-Làm vai chai chứ?

Chương 15: Một Chút Về Hoàn Cảnh.

Nó giật mình nhìn hắn. Rủ nhau đi uống bia sao?

Nó lảo đảo mắt nhìn hắn cười cười.

-Uống lại tao không mà rủ?

Hắn lườm yêu nó. Đưa tay lên hấc vùng thái dương nhẹ nhẹ.-“Đừng đắc ý quá nha. Mày đương nhiên là thua tao rồi.”

-“Chỉ là nghe thôi mà.”-Nó vòng tay trước ngực nhìn hắn.-“Đi thì đi.”

…………

Nhỏ vừa xách vali về nhà. Bắt gặp ngay khuôn mặt ảm đạm của ba mẹ đang ngóng mình về nhà.

Nhỏ đỏ hoe mắt nhìn hai người. Hai người mà nhỏ thương nhất.

-“Thưa ba mẹ con mới về.”-Nhỏ cúi đầu chào lễ phép.

-“Lại đây ta ôm con một cái.”-Ba nhỏ dang rộng hai tay khẽ nói nhỏ với nhỏ.

Nhỏ không kiềm được nước mắt,chạy nhanh đến ôm lấy ba mình đang ngồi trên ghế salon kia.

-“Con ổn chứ?”-Mẹ nó vuốt đầu nhỏ.

Nó khẽ gật đầu vùi vào lồng ngực của ba mình.-“Con ổn.”

-“Vậy thì chúng ta đi thăm nội được chứ?”-Ba nhỏ cười hiền nhìn vào ánh mắt của nhỏ.-“Nếu con không thích cũng không sao.”

-“Không…. Con rất thích.”-Nhỏ ngước lên đáp trả ba mình một nụ cười dịu dàng.-“Cho dù nội không công nhận con là cháu của người…nhưng con cũng sẽ đến. Vì thực chất…. con là cháu của người.”

Ba mẹ nhìn vào mắt nhỏ với ánh mắt thỏa mãn. Nhỏ đã thực sự lớn và đủ để chấp nhận tất cả. Sự thật vẫn là sự thật.

…………….

-“Con về làm gì?”-Ba nàng vừa uống trà vừa đọc báo trước mắt.

Trên vai mang chiếc balo nặng trịch cùng với hành động cúi chào lễ phép trước mặt ba mẹ của mình.

Nàng chua lòng khi nghe câu nói mà ba nàng lúc nào cũng “dành” cho mình.-“Con về thăm ba mẹ và nội.”

-“Họ không cần đâu….”-Ông đưa mắt lên nhìn nàng.-“Và ba cũng thế.”

Nàng nắm chặt tay thành quyền nhìn người ba vô tâm trước mặt. Nàng thật sự căm hận ngôi nhà này.

Cứ nghĩ lại chuyện của mẹ nó đã mất khi nhà nội đã hấc hủi người chỉ sinh được con gái.

-“Ba có con trai rồi chứ?”-Nàng rất đau mới buộc hỏi được.

-“Ừ”-Không cần suy nghĩ.-“Nó sẽ kế thừa tài sản nhà này.”

Nàng cúi đầu để nước mắt rơi lả chả. Không phải vì nàng ham mu