
tảng đá kêu”Bộp” báo hiệu cho xương chậu đang nứt ra dần.
Hắn tức giận quát vào mặt nó.-“Hêy…cái tên này…”
Nó móc điện thoại trong túi ra xem tin nhắn mặt cho hắn đang tức giận “chuyển màu” ra sao.
“Gái về nhà đi. Chị rất nhớ gái. Chúng ta sẽ cùng ăn cơm nhá. Hôm nay cuối tuần mà.”
Là chị nó. Người “cuối cùng” còn trong gia đình này quan tâm đến mình. Ba mẹ nó mất rồi. Nó đã để họ đi trong nước mắt. Tại sao lại có những người nhẫn tâm đến như vậy chứ?
-“Mày dám đối xử với Hoàng Minh Quân này như vậy đó hả?”-Hắn phủi mông xông đến nó.
-“Mày kêu nghe điện thoại.”
-“Ơ…nhưng ít ra..”
-“Tao có hai tay chứ không phải bốn tay.”-Nó dơ hai tay mình lên khoe với hắn.-“Đây là sự trừng phạt cho đứa đã tỉnh rồi mà còn ưng ngồi dai trên lưng họ.”
-“Mày..”
-“Tao sao?”-Nó làm mặt xấu chọc tức hắn.-“Đẹp trai quá chứ gì.”
Nói rồi nó ào lên trước với tướng đi lạnh lùng. Đã thế không gian còn se cái lạnh và sự u ám bao vây.
Hắn lạnh ngắt chạy đến vác vai nó.-“Cái thằng…”-Hắn cười tủm tỉm.-“Đô bia cao dữ dội.”
…………
Ba mẹ nhỏ run rẩy quỳ trước ông bà nội của mình mà van xin. Xin bọn họ hãy niệm tình tha thứ,bỏ qua những hì sai sót kia.
Nó đỏ hoe mắt nhìn hành động hạ thấp bản thân của ba mẹ mình trước mắt. Rốt cuộc ngôi nhà này là cái thứ gì mà khiến người ta đau đến nội tâm cơ chứ.
-“Chúng tôi nói rồi.”-Bà nội ác liệt nhìn mẹ nó.
-“Tất cả là vì con trai.”-Bây giờ mà ông nội còn nghĩ đến tình thương giữa ba và con được ư?
Nhỏ căm phẫn,nắm chặt thành quyền. Sự uất ức bấy lâu bất chợt được ào ra nhanh chóng với hai hàng nước mắt mặn mặn chua chua kia.
-“Hai người nghĩ hai người là ai cơ chứ?”-Câu nói của nhỏ làm mọi người ngây ra.-“Thích một đứa cháu trai như vậy thì đi mà kiếm đi. Sao không bảo đứa con gái của mình sinh ra đứa cháu mà sao cứ bắt ba mẹ tôi như thế cơ chứ.”
-…..-Nội nhìn nhỏ với bốn con mắt đầy lửa tức giận.
-“Tôi…và cả ba mẹ tôi….không cần cái gọi là tài sản. Thứ chúng tôi cần là tình thương.”-Nó nuốt nước bọt vào trong cô nén giọng mếu máo xuống dõng dạc nói.-“Bộ hai người cứ nghĩ gia tài này quan trọng lắm sao. Quan trọng đến nỗi cần một đứa cháu trai kế thừa mà không màn đến suy nghĩ của mẹ tôi hay ba tôi sao? Nếu vậy thì tôi không cần. Ông bà thích làm gì thì cứ làm. Từ nay,đứa cháu gái này sẽ không mang dòng máu của nhà họ Nguyễn nữa.”
-“Phong…”
Nói rồi nhỏ ôm khuôn mặt đầy nước mắt chạy nhanh ra ngoài mặc cho ba mẹ nhỏ đang gào thét bên trong.
Đúng,ngay từ đầu phải như nó. Họ đã không tôn trọng mình thì việc gì mình phải về mà lễ phép,hỏi thăm họ chứ. Ngay từ đầu đừng nên mang họ Hoàng và bước chân vào cái nhà ấy. Từ nay mình sẽ không còn mang dòng máu họ Nguyễn.
………..
Nàng với anh đạp xe đạp đôi quanh quãng trường với hàng tá chong chóng quay đủ màu.
Hương thơm của hoa bốn phía tỏa ngát với làn gió se lạnh. Thời điểm này thích hợp cho những cặp tình nhân hạnh phúc bên nhau.
-“Vuii nhỉ?”-Anh cười cười quay sau hỏi nàng.
-“Ờ.”-Nàng gật đầu nhìn không khí nhộn nhịp xung quanh.
Từ khi nào,nàng cảm thấy ở bên anh rất an toàn,rất hạnh phúc và còn có cảm giá là lạ mà mình lại thèm thuồng lâu lắm rồi. Đó là tình thương.
-“Đi như vậy không biết mấy chế xung quanh có nghĩ mình gay không nữa?”-Một câu nói có thể làm lòng người ta vỡ tan tành.
Nàng ngước lên nhìn anh với ánh mắt lạnh băng.-“Ý mày là gì?”
Anh cố nặng ra nụ cười đáp trả nàng.-“Thì…trời như vậy đúng với những cặp tình nhân hơn. Hai tụi mình con trai đạp xe đôi nhìn như gay.”
-“Vậy mày làm con gái đi là hết sợ họ nghĩ gay.”-Nàng hét vài mặt anh.
Anh nhắm mắt ngẩn mặt ra sau,một tay lau mặt một tay giữ tay lái.-“Aishhh…toàn nước bọt hôi của mày không.”
Nói rồi anh núm áo nàng lại, t-r-é-t lên áo nàng những gì anh đã lau trên mặt.
Nàng tức giận vùng tay mình ra khỏi bàn tay thối tha đang trét những gì dơ bẩn lên áo mình.
-“Mày có buông tao ra không. Nếu không tao với mày đánh nhau tại đây đấy.”
-“Tại mày phun nước vào mặt tao.”-Anh dừng hành động cười cười với nàng.
-“Điếm Nam.”-Nàng lườm sang nơi khác.-“Về nhà đổi tên Facebook là điếm Nam đi nha chưa. Tên đó hợp với mày lắm đấy.”-Nói rồi nàng nhảy ra khỏi xe đến quán nước mía gần đó.
-“Ơ..”-Anh nhìn theo bóng nàng.-“Tao đẹp trai vậy mà bảo điếm á. Thằng khỉ kia.”
Nàng đi nữa đường nghe nói đẹp trai quay lại làm mặt xấu chọc quê anh.
-“Tao đẹp hơn. Nhưng đẹp trai không liên quan đến điếm.”
Chương 17: Giật Mình.
Nhỏ ôm bả vai của mình đi trên con đường đầy lá rơi,bóng đèn điện mập mờ thấp thoáng soi đường đi,gió ngày lúc một lạnh. Cũng phải,cuối năm rồi,sắp đến mùa lạnh.
Nhỏ thở dài nhìn xuống phía dưới chân. Những viên đá nhỏ nhắn rải rác khắp nơi. Không hiểu tại sao nhỏ cứ có cảm giác rất mệt mỏi khi nhìn vào những viên đá đó. Đá nhỏ,đá vẫn sống tốt dưới đất. Mỗi ngày mình lớn nhưng cuộc sống của mình không tốt như hòn đá nhỏ. Phải chăng?
-Ủa Phong…
Nhỏ giật mình nhìn lên phía trước. Bóng người cao cao mờ mờ đứng dưới bóng cây cổ thụ to lớn gọi tên mình. Nhỏ nhận ra giọng của người con trai đó chính là chàng.
-Ờ…
-“Khuya rồi sao còn lang thang ngoà