
như cái thằng nhóc hôm quá đấy.”
-“Thật sao? Nó có đẹp không?”
-“Trên cả tuyệt vời.”
Còn mấy chế con trai quanh đi quẩn lại cũng chỉ là vậy. Đúng là…đến đâu thì cũng quay lại bắt đầu.
Sáu đứa bọn hắn xoa hai vùng thái dương với không khí ồn ào xung quanh. Không biết chuyện này sẽ bắt đầu từ đâu.
-“Anh Quân.”-Từ đâu một giọng ngọt ngào của con gái vang lên gọi. Tất cả ai tên Quân cũng quay đầu lại nhìn con nhỏ vừa cất tiếng.
Hắn nuốt nước bọt xuống không dám ngước nhìn người phát ra cái giọng đó.
Ểm chạy đến ôm lấy cổ hắn xiết chặt.
-“Được rồi,bỏ tay anh ra cái đã.”-Hắn nắm lấy tay ểm đang xiết chặt ra khỏi cổ mình.
Nhìn lên thấy người xuất hiện trước mặt chính là Từ Minh Nhi. Hắn há hốc mồm lặp bặp.
-“Sao vậy?”-Ểm ngồi xuống cạnh hắn,khoác lấy tay hắn.
Anh với chàng thấy ểm cũng giật mình nhìn nhau.
-“TỪ MINH NHI.”-Cả ba đồng thanh.
-“Hửm?”-Ểm tròn mắt nhìn xung quanh. Ba tụi nó không để ý ểm,vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại.-“Đây là ai vậy ạ?”
Chương 41: Thói Con Nít Của Ểm.
Ba tụi nó ngước lên nhìn con nhỏ lạ hoắt xuất hiện từ đâu ra. Không biết nó có biết hai từ “tôn nghiêm” không mà ôm ấp hắn giữa chốn đông người thế này chứ.
Anh với chàng nuốt nước bọt nhìn ểm đang cười vui vẻ với hắn. Không hiểu sao con nhỏ này lại ở đây nữa.
Bà Mười cười vui vẻ đem thức ăn ra cho sáu đứa bọn nó.
-“A…nhóm ba tụi con có thành viên mới hả?”-Ba Mười nhìn ba tụi hắn.
Nó ngước lên nhìn bà Mười đang cười hiền hỏi han.
-“Ở chung kí túc xá đấy ạ.”-Nó cầm thìa xúc vào mồm nhau rồi lại hướng mắt về điện thoại.
-“Bà có cần phải mang ra tận đây không. Để tụi này mang ra là được rồi.”-Nhỏ cười xinh xắn đá mí mắt với bà.
-“Cái thằng…tao mang ra cho rồi còn không biết ơn…bày đặc dữ ha.”-Bà xoa đầu nhỏ.-“Còn thằng Thụy không ăn đi,cứ ngắm điện thoại miết vậy?! Người ta nói giới trẻ hiện nay loạn hết lên rồi. Cũng vì mấy cái điện thoại lướt web này đây.”
-“Tháng sau đến sinh nhật bà Mười con mua tặng bà cái để lướt với tụi con.”-Nàng nhanh nhảu đáp ngay.
-“A…ha…ha…”-Bà cười lắc đầu nhìn nàng.
-“Bà Mười ơi làm cơm cho tụi con.”
-“Ờii.”-Bà nhìn vào cantin.-“Thôi tụi bây ở đây chơi. Tao vào làm thức ăn chó mấy đứa kia đã.”
-“RÕ.”-Ba tụi nó đồng thanh.
Hắn nhìn theo bà Mười chạy hối hả vào trong bếp,thương thương.
-“Bà Mười trông tội quá mày ha.”-Hắn nhìn sang anh và chàng.
-“Ừm.”-Gật đầu nhưng mắt vẫn chú tâm vào điện thoại.
Ểm nhìn hắn rưng rưng khi hắn không chút bận tâm gì đến mình. Thật là…lâu lắm mới gặp lại mà đối xử với người ta như vậy đấy.
-“Hức…hức…”-Ểm nấc lên.
Nàng giật mình nhìn về phía ểm với đôi mắt “trứng gà”. Chuyện gì thế vậy? Lần đầu tiên thấy con gái mít ướt.
-“Chưa ăn sáng hả?”-Nhỏ bỏ điện thoại xuống hỏi ểm.
Ểm lắc đầu.
-“Thế sao khóc?”-Nàng chóng cằm nhìn ểm.
-“Lâu lâu mới gặp lại anh Quân mà ảnh hổng có để ý gì hết trơn…hức…hức…”-Ểm mếu máo nói cứ như con nít lên :3
-“Haiz.!”-Bốn đứa bọn anh thở dài lắc đầu. Có chút xíu xiu vậy mà khóc lên. Mụ không biết đến bao giờ mới lớn nổi. Cưng riết rồi hư lên.
Hắn ngượng ngùng nhìn bốn đứa bọn hắn đang lắc đầu thở dài,rồi nhìn sang nó. Nó vẫn không có chút biểu cảm gì,chỉ cặm cụi nhai cơm và xem điện thoại.
-“Hức…hức…hức…”-Ểm càng lớn giọng.
-“Thôi…đừng khóc nữa.”-Hắn lay lay ểm.
Anh huých nàng đi ra xa càng nhanh càng tốt. Chàng với nhỏ thấy thế cũng vác ghế sang bàn khác ăn. Bây giờ chỉ còn hắn,nó và ểm.
-“Anh Quân hức…”-Mặt ểm tèm nhem nước mắt lẫn nước mũi.
-“Gì?”Hắn cau mày nhìn ểm,rồi cũng liếc sang nó.
-“Dắt đi chơi.”-Ểm đối ngay thái độ cười như hoa với hắn.
-“Không được.”-Hắn nhìn sang nơi khác. Mới sáng hết bà điệu là đến bà này. Sao mình khổ vậy không biết. Có khi nào do ăn ở không nhỉ?
-“Sao không được.”-Ểm cong môi.-“Em biết hôm nay trường cho ngày nghỉ vì hôm qua dự tiệc mà.”
-“Sao biết?”-Hắn lườm ểm.
-“Em mà…Từ Minh Nhi con của ….”-Ểm đang định luyên thuyên thì bị hắn cắt ngang.
-“Thôi…đừng nói nữa. Thuộc rồi. Con của Từ Minh Nhân. Người cai trị tập đoàn hùng mạnh và đầy quyền lực. Có chuyện gì mà Từ Minh Nhi đây không biết chứ gì.”-Hắn đọc lại bài thuyết trình của ểm từ khi mới sinh ra.
Nó đứng dậy mang đĩa cơm đến nơi rửa chén rồi nhanh chóng đi lên kí túc xá. Nhỏ và nàng cũng thấy thế lẽo đẽo theo sau.
Anh với chàng nhìn hắn lắc đầu tỏ ý “CHÚC MÀY MAY MẮN” với ểm rồi cũng đi luôn một thể.
-“Nơi anh ở là chỗ nào á?”-Ểm đảo mắt nhìn xung quanh.-“Cho em lên xem đi.”
-“Không.”-Hắn cương quyết.-“Nơi con trai ngủ mà em vác xác con gái lên làm gì.”
Ểm cong môi dễ thương tỏ vẻ giận lẫy.
-“Anh không cho nhưng em vẫn đi.”-Nói rồi ểm đi nhanh sau anh và chàng.
Hắn trố mắt nhìn ểm đi theo sau anh và chàng. Sao trên đời này lại có con nhỏ cứng đầu như thể được rèn ở nơi rèn cuốc,giáo vậy nhỉ?
Hắn bỏ nguyên đĩa cơm chưa vớt muỗng nào chạy theo ểm.
Cạch.
Ba tụi nó vứt ba đôi giày lên kệ rồi một chân vắt,một chân ôm gối nằm lên giường với ba chiếc điện thoại kia.
Anh và chàng vào phòng. Đầu tiên là tua ngay chai nước lọc trên bàn học,sau đó là bắt đầu luyên thuyên,chém gió.
Nhưng chưa kịp thì…
-“Wo