
ww!!! Wonderful! I like it.”-Ểm nói đại vài từ tiếng anh nghe chơi.
Anh với chàng giật mình hét lên khi thấy ểm dám tự tiện công khai đi vào đây. Giám thị mà bắt được thì không những ểm mà sáu đứa bọn này cũng tiêu luôn.
Bộp.
Hắn đập ngay chồng sách lên đầu ểm. Lập tức giọng con nít kia vang lên trong phòng này.
Anh với chàng lắc đầu,tự đập vào mặt mình. Đi nhanh lên giường ôm gối giả vờ buồn ngủ.
-“Nín.”-Hắn gừ lên.
-“Không.”-Ểm dập chân.-“Anh dám đánh lên đầu em luôn.”
-“Có gì mà không dám.”-Hắn lớn tiếng.
Ểm thấy vậy mếu mồm,cong môi,làm nũng.
-“Hức..”
-“Đi xuống dưới sân đi. Tí anh gọi điện bảo người qua đón.”
-“Không.”-Ểm dập chân.
-“Chứ bây giờ muốn sao?”-Hắn chóng nạnh hỏi.
-“Dắt em đi chơi.”-Ểm cười tít mắt với hắn.
-“Không được.”-Hắn cởi giày ra vào phòng.
Ểm thấy vậy cũng vào phòng theo hắn. Ngồi bệch xuống giữa sàn lắc lư đầu tóc.
-“Em điên lâu chưa?”-Hắn vòng tay trước ngực,dựa lưng vào thành giường.
Ểm lại cong môi làm nũng với hắn
-“Anh kì ghê.”-Ểm quay sang nhỏ ở tầng 1 đang chăm chăm vào điện thoại. Nãy giờ hỏi mà hổng ai giới thiệu ba anh này. Phải đến làm quen mới được.
Hắn thấy ểm có ý định vồ đến nhỏ. Liền chạy đến chấn đường làm ểm cụt hứng.
-“Em làm gì đấy?”-Hắn ngồi lên giường của nó.
Nó nãy giờ bị làm phiền,lại im lặng cho qua. Tức giận,liện điện thoại sang một bên,chóng nạnh nhìn ểm.
-“Em bao nhiêu tuổi rồi?”-Nó hỏi.
Nghe nó chuẩn bị xử lí. Bốn đứa còn lại chỏ mắt xuống,qua nhìn liền.
-“Em 15t chị.”-Ểm cười tít mắt.
Hắn nuốt nước bọt nhìn nó đang lạnh khí hỏi ểm. Có khi nào bà này bã đấm cho ểm một phát ểm nhập viện ngay không ta. Dễ lắm chứ. Hắn khẽ cầm tay nó nhẹ nhẹ lắc lắc,ý nói bớt nóng trong khi bốn đứa kia đang cổ vũ cho nó hạ đẹp mắt con ểm nãy đi.
-“15t mà thói con nít còn đó thì ai mà thương.”-Nó hét lớn.-“Sẽ không bao giờ lớn nổi đâu.”
-“Hức…”-Ểm sợ hãi mếu mồm.
-“Khóc thì ra phòng này mà khóc.”-Nó trợn mắt nói chuyện với ểm.
-“Anh Quân.”-Ểm ngước mắt về phía hắn. Hắn cau mày huých huých ểm ra ngoài,nếu không nó đập hênh răng có ngày.-“Em không ra đâu.”
Nhanh và gấp. Nó đứng dậy túm lấy cánh tay của ểm lôi ra ngoài gấp gáp. Con nhỏ này định giỡn mặt hả?
-“Anh…Anh làm gì đấy?”-Ểm hét lớn,
Năm đứa bọn hắn đứng trong phòng chồm đầu ra ngoài nhìn nó với ểm.
-“Tôi chưa đánh là mày rồi đấy. Chừng nào trững trạc hơn rồi vào đây. Không ai cấm.”-Nó trợn mắt nói chuyện với ểm.
Ểm tròn mắt,gãi đầu nhìn nó đang nói chuyện.
-“Trững trạc hay chững trạc? Chị phát âm giống nhau quá trời…”
(@@) /@@/ [@@'> {@@} <@@> |@@|
Sáu con mắt từ nam thanh nữ tú kia nhìn ểm không chớp mắt. Sao con nhỏ này có thể làm người khác cụt hứng đến như vậy nhỉ?
-“Mà trững trạc là gì vậy?”-Một câu bỏ vô duyên.
Nó tự đập vào mặt mình chịu thua đi vào phòng nằm trên giường cứ như thể người bị sốt 40 độ vậy. Chắc mình chết mất.
Năm đứa tụi hắn quay sang nhìn nó đang khuất phục một con nhóc 15 tuổi. Vừa thấy con nhỏ đó chạy lại là anh với chàng lập tức đóng cửa cứng ngắt.
-“Mở cửa cho em vào với.”-Ểm đập cửa hét um lên làm cả dãy nam chồm đầu ra nhìn ểm. (Nói ểm khó nghe quá iêm Loè đổi lại là em nha ^_^ ). Em nhìn sang bọn kia hét hơn cả thần.-“Nhìn cái gì mà nhìn.”
Tức giận tức thì em hồng hực đi xuống sân trường. Anh với chàng vừa thấy em đi xuống bậc thang. Mở cửa nhảy tung ra ngoài lang cang hít thở không khí.
-“Con nhỏ đó mà ở đây chắc mình hộc máu chết sớm quá.”-Anh quay sang chàng.
-“Sao tao thấy ác cảm với con nhỏ đó ghê mày nha.”-Chàng cong môi,tay xoa cằm nhìn anh.
Hắn nằm trên giường,tay đặt lên đầu suy nghĩ về em. Tại sao Từ Minh Nhi lại xuất hiện bất ngờ vậy nhỉ? Nhưng lần trước chính mình đã….
(Chuyện này pé Loè sẽ kể sau ạ ^_^ . Sang chương mới hoyyy )
Chương 42: Người Giống Người.
Vừa rụ mắt xuống được một lát là em lại rầm rập chạy lên kí túc xá với hai đùm thức ăn nhanh cho xế trưa.
-“Yà hú…”-Em hét lên.
-“AAAAAA….”-Anh với chàng hét lớn. Sao lại lên nữa. ==’
-“Sao vậy?”-Em chạy đến giữa anh và chàng lắc lắc đùm thức ăn kia.-“Em mua đồ ăn trưa đến cho cả nhà nè.”
Ba tụi nó nhìn sang em lắc đầu chùm mền cả người nằm ngủ. Thôi hôm nay nhịn bữa ăn trưa cũng không có chết. Thà chết đói còn hơn chết no khi có quỷ ám sát bên ồn ồn,sồn sồn làm mình cũng khùng khùng theo. Mất công mang hai tiếng “ở ác”.
-“YE…”-Chàng hô to.
Bộp.
Anh với hắn song sách hợp bích gõ lên đầu chàng ba mươi hai phát. Cái thằng thấy ăn là quên luôn cả nhà.
-“Ban nãy sao hai tụi mày không dẫn con bé đến chỗ nhà vệ sinh đi.”-Hắn thì thầm vào tai anh.
Anh nhún vai nhìn hắn trề môi.
-“Tao có biết nó đi theo đâu.”
Anh với hắn thở dài lắc đầu nhìn lên ba tụi nó đã ngủ say từ khi nào. Hôm nay định nhịn luôn cả ngày hay sao vậy?
-“Nè…xuống đây ăn đi. Ngon lắm á.”-Chàng một tay vừa nhai đồ ăn,một tay vừa kéo quần anh và hắn.
Bộp.
Ăn dơ ở bẩn. Cái thói ăn là cứ đụng vào đồ người khác.
Chàng chảy hai hàng nước mắt nhìn anh và hắn. Sao cứ nhắm toàn lúc mình ăn là thộn vậy kìa. (T_T)
……………
Sau một hồi ngủ trưa lặng lẽ vì cơn đói ồn ào. Nhỏ vác bản mặt ngáy ngủ xuống cùn