
m uyển khẽ mở, một thân ảnh cao lớn lén lút từ bên trong chuồn ra, trên lưng hắn đeo một tay nải nho nhỏ, chỉ thấy hắn cong người, nhanh chóng xuyên qua trung đình, đi về phía tường biên, phi thân phóng qua. Một đường chạy như điên ra khỏi cửa thành, khi hắn đứng ở ngoài cửa thành, ánh trăng soi lên gương mặt tuấn lãng của hắn, hắn mím mím miệng, trong ánh mắt tinh thuần tràn đầy kiên định, hắn cầm tay nải, ngơ ngác nhìn đường xá nói:
“Viễn Tu muốn đi tìm nương tử! Đừng ai ngăn cản ta, Viễn Tu không sợ tối, không sợ đi một mình, không sợ! Viễn Tu muốn đi tìm nương tử!”
Thực dùng sức gật gật đầu, còn nói một câu:
“Tìm nương tử!”
(Tu ca ngốc mà đáng yêu ghê há ^^)
Ưu a ~ Viễn Tu nhà ngươi đi tìm ngươi, chờ xem!
Chương 23: Tìm nha, tìm nha, tìm nương tử
Đêm khuya, Vu Thịnh Ưu cuộn mình ngủ trên giường, nàng hơi hơi đánh tiếng ngáy, miệng khẽ nhếch, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống dưới, ướt một mảng gối đầu, một bóng đen đẩy cửa sổ, nhanh chóng lắc mình tiến vào, bóng đen trong tay nắm trường kiếm, đi tới gần bên giường, Vu Thịnh Ưu ngủ thâm trầm, hồn nhiên chưa thấy. Bóng đen dùng kiếm nhẹ nhàng nhấc màn, còn chưa nhìn rõ cái gì, một tấm chăn bông nghênh diện đánh úp tới, hắn phất tay ngăn lại, Vu Thịnh Ưu ra hữu quyền đánh tới mặt hắn, bóng đen nâng tay ngăn lại, Vu Thịnh Ưu một tay chống giường tung một cước về phía hắn, bóng đen lui về phía sau từng bước, Vu Thịnh Ưu nhân lúc đó muốn kêu to, vừa há mồm, đã bị hắn một tay chặn ngang ôm lấy, dùng sức che miệng nàng lại, Vu Thịnh Ưu hai tay bấu lấy bàn tay to của hắn, toàn thân dùng sức giãy dụa.
“Là ta!”
Bóng đen thấp giọng quát nhẹ:
“Im lặng.”
Thanh âm hắn rất quen thuộc, Vu Thịnh Ưu thả lỏng thân thể, ngừng giãy dụa, người phía sau cũng buông tay thả nàng ra, nàng trợn to mắt, quay đầu nhìn lại, nhìn nam nhân đứng trước mặt đã mấy tháng không nhìn thấy, càng phát ra anh tuấn, là nam tử lạnh lùng nhất trong ba huynh đệ Cung gia. Vu Thịnh Ưu có chút giật mình nhìn hắn, không tin nổi kêu một tiếng:
“Viễn Hạ.”
“Phải, còn nhận ra ta.”
Cung Viễn Hạ trừng mắt liếc nàng, xoa xoa cái tay vừa che miệng nàng vào chăn, lau hết nước miếng dính trên tay hắn vào đó.
“Ngươi sao lại ở đây?”
Vu Thịnh Ưu cũng không ngại hành động ghét bỏ của Cung Viễn Hạ, vẻ mặt tươi cười lôi kéo hắn hỏi, đây là lần đầu tiên Vu Thịnh Ưu nhìn thấy Cung Viễn Hạ mà vui vẻ như thế. Cung Viễn Hạ không bị sự vui vẻ của nàng lây nhiễm, hí mắt trừng nàng, có chút oán khí nói:
“Ta sao lại ở nơi này? Còn không phải bởi vì ngươi! Ngươi là cái thứ đáng ghét, không có việc gì chạy loạn cái gì? Trời có sụp xuống cũng có nam nhân Cung gia chúng ta đỡ cho, ngươi nói một nữ nhân như ngươi, chạy đến đây tìm chết a? Nơi an ổn thì không ở, lại thích bị ép buộc ở đây! Chính mình ép buộc còn chưa tính, còn khiến bổn thiếu gia chịu khổ cùng ngươi.”
“Này này……”
Vu Thịnh Ưu trợn mắt nhìn hắn, chủ nghĩa đại nam tử của hắn thật sự là làm cho người ta chịu không nổi, một chút tình cảm kích động vừa rồi nhanh chóng biến mất.
[chủ nghĩa đại nam tử: coi đàn ông là lớn nhất'>
“Này cái gì mà này! Nếu không phải nhị ca ép buộc, ta việc gì phải quản ngươi! Ngươi cứ ở chỗ này làm tức phụ Bàn Tử kia đi!”
Cung Viễn Hạ đi đến bên cạnh bàn, bưng lên ly trà đã lạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Hắn chết khát, ẩn núp ở Quỷ Vực môn, lén lút, ngay cả miếng nước cũng khó mà uống được.
“Ngươi tìm được ta từ khi nào?”
Vu Thịnh Ưu ngồi ở trên giường, khoanh chân, ngẩng đầu hỏi. Cung Viễn Hạ ngửa đầu nghĩ nghĩ:
“Ừm…… Ở chuyên môn khách sạn.”
“Chuyên môn khách sạn…… Lâu như vậy!”
Vu Thịnh Ưu kinh hãi, phi thường khó chịu hỏi:
“Lúc sát thủ Quỷ Vực Môn bắt ta,vì sao ngươi không cứu ta?”
Cung Viễn Hạ cầm lấy một khối điểm tâm trên bàn, đưa vào miệng, chậm rì rì nói:
“Nhị ca bắt ta cam đoan không được để cho ngươi chết, ngươi mới chỉ bị bắt chứ không chết, ta cứu ngươi làm gì!”
Thì ra, ngày đầu tiên Vu Thịnh Ưu rời nhà trốn đi, Cung Viễn Hàm đã kêu Cung Viễn Hạ đến, cưỡng ép hắn đi bảo hộ Vu Thịnh Ưu, vốn Cung gia trừ bỏ Cung Viễn Tu, người võ nghệ tu vi cao nhất, đó là Cung Viễn Hàm, cho nên hắn trấn giữ ở Cung gia bảo để đánh lừa địch nhân, khiến cho chúng nghĩ Vu Thịnh Ưu vẫn còn tại Cung gia. Nếu không phải Vu Thịnh Ưu chính mình tự để bại lộ thân phận, Quỷ Vực môn cũng sẽ không dễ dàng tìm được nàng như vậy. Bất quá cho dù nàng bị tìm được, bên người còn có Cung Viễn Hạ hộ tống, vấn đề an toàn tự nhiên không cần lo lắng, nhưng Cung Viễn Hàm vạn vạn không đoán được là, Cung Viễn Hạ hắn không thích Vu Thịnh Ưu, thậm chí có thể nói chán ghét nàng. Cho nên đối với nhiệm vụ bảo hộ nàng, chỉ là bảo hộ để nàng không chết mà thôi, về phần bắt, bị chém, bị gì đó thì không thuộc phạm vi hắn quản lý. (Ba huynh đệ này đều rất đáng yêu a,mỗi người một kiểu ^^)
“Vậy ngươi hiện tại ra đây để làm chi?”
Nàng hiện tại cũng không chết a. Cung Viễn Hạ lại đưa một khối điểm tâm vào miệng, ăn ăn, bình tĩnh nói:
“Ta đói bụng.”
Vu Thịnh Ưu chịu đựng, lại hỏi:
“Ngươi chừng nào thì cứu ta ra ngoài.”
“Ta vì sao phải cứ