Polly po-cket
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324054

Bình chọn: 9.5.00/10/405 lượt.

hĩ, chạy tới chạy lui, nhìn bộ dạng của huynh trưởng mình, hắn đạm cười lắc đầu, từng là võ lâm đệ nhất cao thủ, cầm thiên hạ đệ nhất bảo kiếm, dưới sự sai xử của một nữ nhân, dùng tuyệt thế võ công để xiên cá,thật sự là lãng phí a. Nhấc tay, mở ra chiết phiến, phẩy phẩy vài cái vào đám củi cháy chưa đủ mạnh, ngọn lửa bùng lên, da cá nướng vang lên tiếng xèo xèo, mùi hương bốc lên từng trận, ân, lửa vẫn chưa đủ lớn, cần thêm củi, Cung Viễn Hàm cầm cành cây ném vào đống lửa. Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của Vu Thịnh Ưu:

“Viễn Hàm, ngươi phải lật cá, đừng để yên a, lật lại, lật lại,đừng để cháy .”

“Được rồi.”

Cung Viễn Hàm nâng tay, lật lại con cá, nhìn một cái, lại bỏ thêm một ít củi, phẩy phẩy quạt vài cái, bỗng nhiên định thần nhận ra, chính mình cũng để một nữ nhân sai xử — nướng cá! Nâng tay nhìn, lắc đầu, lắc đầu. Tới khi ánh chiều tà đã nhuộm đỏ chân trời, Cung Viễn Hàm gọi lớn,hai người dưới sông mới chạy lên bờ. Vu Thịnh Ưu chạy phía trước, vẻ mặt hưng phấn hỏi:

“Nướng ngon không?”

“Hẳn là nướng tốt lắm rồi.”

Cung Viễn Hàm khuôn mặt tuấn tú dính một ít than bụi, không giống như tiên nhân tuyệt trần thanh nhã thường ngày, hắn hiện tại, càng giống nhân gian nam tử, hắn đem con cá nướng ngon nhất đưa cho Vu Thịnh Ưu, có chút chờ mong nói:

“Nếm thử.”

Vu Thịnh Ưu híp mắt cười, lau lau tay, vui vẻ cầm lấy con cá nướng, mặt ngoài vàng óng ánh, tản ra mùi hương mê người, nàng chảy nước miếng, nhịn không được khen:

“Oa! Nhìn qua cũng thấy rất ngon.”

Cung Viễn Tu nghiêng đầu, mắt thèm muốn nhìn con cá nướng trên tay nàng, ô…… Viễn Tu cũng muốn ăn, Nhị đệ thật bất công, cho nương tử ăn trước. Ủy khuất nhìn Cung Viễn Hàm. Cung Viễn Hàm như là không phát hiện thấy, tiếp tục cười khẽ nhìn Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu thổi phù phù, xác định không còn nóng, cắn một miếng! Híp mắt, đột nhiên trợn to. Phun ra phì phì:

“Tanh quá a! Ngươi ngay cả vẩy cá cũng không đánh! Làm sao ăn được!”

“Ồ, quả nhiên không thể ăn sao.”

Cung Viễn Hàm giống như là đã sớm đoán trước được, ngẩng đầu nhìn Cung Viễn Tu nói:

“Ca, chúng ta ăn lương khô.”

Vu Thịnh Ưu tức giận:

“Ngươi không tự nếm thử trước đã kêu ta ăn.”

“Đại tẩu, cuộc đời ta lần đầu tiên xuống bếp. Làm xong mời đại tẩu ăn trước, ta đối với ngươi tôn trọng……”

“…Ngươi đừng nói mấy lời sáo rỗng nữa, dù sao ngươi cũng biết là không thể ăn,vậy mà còn đưa cho ta ăn!”

“Ừm……”

Cung Viễn Hàm nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, sau đó thành thực gật đầu:

“Nói như vậy cũng đúng.”

Vu Thịnh Ưu tức giận vứt bỏ con cá trong tay, nàng không thể đánh được hắn! Nàng gần đây vẫn rất muốn đánh hắn! Phía rừng rậm, một đám sát thủ đứng thành một hàng, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh lùng, sát khí nổi lên bốn phía. Đứng ở đầu tiên,hắc y sát thủ phất tay nói:

“Xuất phát!”

Chương 35: Hôn,hôn!

Đêm mùa hạ, ánh trăng sáng tỏ. Bầu trời đầy sao. Vu Thịnh Ưu duỗi hai tay, nằm trên cỏ, nàng lẳng lặng mở to mắt, nhìn trên bầu trời ngân hà sáng lấp lánh, gió đêm thổi tới, mang theo hương cỏ xanh. Cung Viễn Tu vẫn nằm bên người nàng, đột nhiên ngồi dậy, ghé đầu ngăn trở tầm mắt của nàng, nhỏ giọng hỏi:

“Nương tử, nàng đang nhìn cái gì vậy?”

“Ngắm sao.”

Vu Thịnh Ưu miễn cưỡng trả lời, nàng vừa rồi là nhìn sao, hiện tại, là nhìn hắn, ban đêm Cung Viễn Tu tuấn mỹ tựa như tinh linh của đêm tối, toàn thân như tản ra ánh sáng hoa lệ, ánh mắt hắn ở trong bóng đêm sáng ngời, giống như ánh sao trên trời, trên người hắn có mùi hương của cỏ, Vu Thịnh Ưu đưa tay, nhẹ nhàng , cẩn thận lấy cỏ bám trên người hắn ra. Cung Viễn Tu vẫn không nhúc nhích để nàng nhặt , hắn giống như con chó nhỏ được chủ nhân nựng, thoải mái híp mắt lại, thân mình cũng dần dần mềm đi, một nửa người dựa trên người Vu Thịnh Ưu. Hắn nhẹ nhàng cọ cọ người bên dưới, oa…… Nương tử thật ôn nhu, nương tử như vậy, Viễn Tu rất thích. Vu Thịnh Ưu cánh tay hơi cứng một chút, có chút buồn bực nhìn người đang cọ loạn phía trên, nhu nhu cái mũi, xấu hổ khụ một tiếng, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

“Được rồi, được rồi, ngủ đi. Ngày mai còn phải tiếp tục đi.”

“Viễn Tu không muốn ngủ, Viễn Tu muốn cùng nương tử ngắm sao.”

“Nhìn ngắm, mặc kệ là nhìn cái gì, ngươi dù sao cũng phải xuống khỏi người ta.”

Cung Viễn Tu có chút luyến tiếc, lại cọ cọ hai cái, mới xoay người xuống, cùng nàng nằm song song. Hai người im lặng không nói gì duỗi tay, nhìn trời sao.

“Nương tử, nàng đang nhìn ngôi sao nào?”

“Ngôi sao kia!”

“Ngôi sao kia là ngôi sao nào?”

“Chính là ngôi sao kia thôi.”

Vu Thịnh Ưu nâng ngón tay chỉ một ngôi sao. Cung Viễn Tu dùng sức nhìn cũng không rõ nàng chỉ ngôi sao nào.

“Quên đi, chúng ta tự nhìn sao của mình.”

Vu Thịnh Ưu buông tha thu tay lại.

“Không cần, ta muốn cùng nương tử xem chung một ngôi sao.”

Cung Viễn Tu cố chấp nói.

“Được được, sợ ngươi, ngươi tìm một ngôi sao, ta và ngươi cùng nhau xem.”

“Được, chúng ta xem sao Tử Vi đi.”

Cung Viễn Tu vui vẻ chỉ lên bầu trời nói.

“Ừm! Sao Tử Vi thật xinh đẹp.”

Rõ ràng ngữ khí có lệ.

“Lại nhìn sao Thiên Xá.”

Vui rạo rực .

“Ừm, sao Thiên Xá thật đẹp.”

Ngẩng đầu nhì