
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguyệt Tân Lương
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210101
Bình chọn: 10.00/10/1010 lượt.
ơi cười, vỗ ngực cam đoan.
Thập Nhị không ngừng lắc đầu thở dài, nghe lời của Tịch Nhan cũng nhịn không được bật cười ra tiếng. Lúc cười, trong đầu hắn lại đột nhiên lóe sáng, lớn tiếng nói: “Từ mama, Thất tẩu ta muốn người giống như Mẫu Đơn vậy, cô nương trong sạch.”
Tú bà vừa nghe, lập tức bày ra bộ mặt đau khổ: ” Thập Nhị gia, cái này ngài không phải làm khó thảo dân sao? Mẫu Đơn cô nương tính tình ngạo, bán nghệ không bán thân ngài cũng không phải không biết.”
Thập Nhị lấy ra một túi bạc, không nói một lời nhét vào trong tay tú bà, nói: “Ngươi cầm tiền này đến hỏi nàng, nếu nàng thật sự không đồng ý, chúng ta lại bàn tiếp.”
” Mẫu Đơn?” Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Thập Nhị.
Thập Nhị quay đầu, ra vẻ cười thần bí: “Thất tẩu, cô nương này phàm là nam nhân ra vào nơi này không có một ai không động tâm với nàng ta, tin tưởng Thất ca cũng sẽ thích.”
Tịch Nhan cười nhẹ: “Phải vậy không?”
Trong lúc đang nói chuyện, cửa sương phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa là nam tử cao to tuấn tú, lạnh lùng liếc nhìn qua Tịch Nhan, ánh mắt không hờn giận hướng về Thập Nhị: “Ngươi lại hồ nháo gì nữa?”
“Cửu ca.” Thập Nhị vui cười cùng hắn chào hỏi, “Không có gì, đệ làm việc cho Thất tẩu.”
Tịch Nhan cũng không nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được Hoàng Phủ Thanh Thần, vừa thấy hắn, đột nhiên liền nhớ tới lần đó hắn say rượu thất thố.
Kỳ thật hắn cũng là một nam tử tuấn mỹ phi phàm, so với Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề thua kém gì, nhưng trên người hai người tỏa ra khí chất hoàn toàn bất đồng — Hoàng Phủ Thanh Vũ cao thượng ôn nhuận, mà hắn là đạm mạc âm trầm.
Có thể làm cho một nam tử như vậy như vậy thống khổ, có thể thấy được lực hấp dẫn của Đạm Tuyết rất cao, nhưng nàng không biết Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc trước vì sao phải đem Đạm Tuyết dâng cho hắn?
Tịch Nhan bất giác lại lâm vào trầm tư, đợi cho đến khi tinh thần phục hồi lại, Hoàng Phủ Thanh Thần đã hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Thập Nhị nhìn bóng dáng hắn, khẽ thở dài một cái: “Cửu ca, đệ sắp không nhận ra Cửu ca mà đệ từng biết……”
Trong lòng Tịch Nhan hơi động, nói: “Trong số huynh đệ các ngươi, ai cùng Thất gia giao hảo tốt?”
Vẻ mặt Thập Nhị đột nhiên cứng lại, giật mình cười nói: “Không có, Thất ca không thích xuất môn, tẩu tử cũng không phải không biết điều đó.”
Nói dối. Tịch Nhan nhìn vẻ mặt hắn, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không vạch trần hắn, cùng nhau đợi Mẫu Đơn đến.
Chương 47:
Mẫu Đơn quả thật là một nữ tử cực đẹp, mặc dù xuất thân thanh lâu, ngoài dự đoán lại thanh tú động lòng người, trên khuôn mặt trắng noãn như ngọc nổi lên một đôi môi nhỏ xinh, phảng phất hoa sen mới nở.
Kết quả cuối cùng là Mẫu Đơn cô nương kia thế nhưng đồng ý yêu cầu của Tịch Nhan, hơn nữa ôm theo tỳ bà của mình đi lên xe ngựa mà Tịch Nhan chuẩn bị cho nàng.
Thập Nhị cưỡi ngựa đi bênh cạnh xe ngựa Tịch Nhan, nhìn xe ngựa phía trước kia, bày ra bộ dáng thèm nhỏ dãi không thôi:
“Thất tẩu, tẩu nói Mẫu Đơn cô nương này là nể mặt tẩu hay nể mặt Thất ca đây?”
Tịch Nhan cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng thoáng nhìn qua hắn, hắn tất nhiên là không nhìn thấy.
Thập Nhị chỉ cảm thấy sau khi gặp qua Hoàng Phủ Thanh Thần, Tịch Nhan liền trở nên có chút kỳ quái, nhưng cũng không biết nói quái dị như thế nào, chỉ có thể yên lặng một đường hộ tống nàng hồi phủ.
Trở lại trong phủ, Tịch Nhan tự mình đi gõ cửa thư phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, ý cười dạt dào, dịu ngoan làm vui lòng người.
“Thất gia.” Nàng kéo Mẫu Đơn phía sau đến trước cửa, vẫn tươi cười nói, “Thiếp thân biết Thất gia gần đây thực vất vả, bởi vậy tìm riêng Mẫu Đơn cô nương trở về hầu hạ Thất gia, chỉ mong Thất gia có thể vừa lòng.”
Trong thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi ngẩng đầu, nhìn hai nữ tử đang đứng ở cửa, sắc mặt do ánh sáng mà lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ lắm.
Trong lòng Tịch Nhan vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, mỉm cười nhìn hắn.
Sau một lát, Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dựa vào lưng ghế, sắc mặt lúc này mới hiện ra ngoài sáng, mỉm cười: “Để Nhan Nhan phải lo lắng rồi, vậy cho Mẫu Đơn cô nương tiến vào đi.”
Quả nhiên. Tịch Nhan cười lạnh, đưa Mẫu Đơn vào trong phòng, còn mình hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ cười, thuận tiện giúp hai người đóng cửa phòng.
Nhiều ngày sau đó, trong thư phòng liên tục truyền ra tiếng đàn tỳ bà réo rắt dị thường động lòng người.
Ban đêm, Tịch Nhan một mình một người bình yên đi vào giấc mộng. Nhưng trong mộng lại chỉ thấy trống rỗng, còn có chút mất mát.
Liên tiếp mấy ngày sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ không có xuất hiện trong phòng Tịch Nhan. Theo hạ nhân nói lại, trong thư phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ngày ngày truyền ra tiếng đàn tỳ bà động lòng.
Không ai không tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nàng cũng không cần hao hết tâm tư đi đo lường những ý tưởng trong nội tâm hắn, kỳ thật nàng rất đắc ý.
Chẳng qua, thoáng có một chút không thú vị. Tịch Nhan lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh chán đến chết.
Vì thế Thôi Thiện Duyên không biết là phụng mệnh lệnh của ai, mời một cái gánh hát đến cho riêng nàng, an trí ở trong phủ, mỗi ngày