
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguyệt Tân Lương
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210003
Bình chọn: 8.00/10/1000 lượt.
ạnh nhạt của Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, trong lòng biết nhất định từ ngày hôm qua hắn liền đem dấu Bất Ly ở trong cung, không cho cô bé tới gặp mình, vì thế mới làm cho Bất Ly khóc đến như vậy.
Ôm Bất Ly dỗ dành hồi lâu, cuối cùng mới làm cho cô bé ngừng khóc, Bất Ly ủy khuất nhìn nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, thì thào gọi một tiếng: “Phụ thân.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười tiến lên, từ trong lòng Tịch Nhan tiếp nhận cô bé, nói: “Ly nhi ngoan, phụ thân đã đáp ứng nhất định sẽ mang mẫu thân trở về ở cùng với Ly nhi, không phải sao?”
Bất Ly lúc này mới cười lên, vùi mặt vào gáy của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Tịch Nhan nhìn cha và con gái âu yếm nhay, liền cấp tốc cho người dẫn mình đi gặp con trai. Vào phòng, liền nhìn thấy con đang nằm trên chiếc giường nhỏ, cao hứng cùng phấn chấn chơi đùa với món đồ chơi trong tay vú nuôi.
Gần ba tháng không gặp, cậu bé lớn lên rất nhiều, không còn nho nhỏ giống lúc mới sinh ra. Thấy Tịch Nhan, nụ cười trên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé nhất thời càng vui vẻ, dường như biết nàng chính là mẫu thân.
Tịch Nhan nhịn không được bế cậu bé từ chiếc giường nhỏ lên, thật cẩn thận ôm vào trong lòng: “Bất Khí.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa vào cửa liền nghe được nàng gọi tên con, nhất thời nhướng mày: “Con có danh tự rồi, nàng kêu loạn gì vậy?”
Tim Tịch Nhan đập có chút mạnh và loạn nhịp, quay đầu lại: “Tên con là gì?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn về phía đứa bé trong lòng nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nhật Hi. Hoàng Phủ Nhật Hi.”
“Nhật Hi?” Tịch Nhan thích cái tên này, nhất thời vui sướng nở nụ cười, gọi hai tiếng, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Khi nào thì chàng nghĩ ra cái tên này vậy, cũng không nói với ta một tiếng.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt cằm mình, cười đến thần bí khó lường: “Khi nào thì nghĩ ra ? Không phải là tối hôm qua sao?”
Khuôn mặt Tịch Nhan lại lần nữa khắc chế không được hiện lên rặng mây đỏ.
Hai người cùng nhau chơi với các con sau đó dùng bữa trưa, hai đứa bé đều phải ngủ trưa, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền dẫn theo Tịch Nhan đi tản bộ trong Ngự hoa viên.
Hắn khó có được những lúc thanh nhàn, có thể giống như hôm nay ở cùng với nàng chỉ sợ không nhiều lắm, bởi vậy hai người đều phá lệ quý trọng, vừa đi vừa nói chuyện.
Tịch Nhan trong bộ cung trang màu đỏ, đi trong Ngự hoa viên dị thường đẹp mắt, huống chi còn có Hoàng Phủ Thanh Vũ ở bên cạnh, rõ ràng chính là trời đất tạo nên một đôi, nhiều cung nữ thái giám trong Ngự hoa viên đều nhìn say mê.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người dường như nhận ra một điều – thì ra, vị đương kim hoàng hậu nương nương này, chính là vị Lăng tần trước kia. Lăng Vi Chi, chính là Hoa Tịch Nhan. Không trách Hoàng Thượng thích như vậy, cũng không trách hắn dâng sính lễ làm cho người khắp cả thiên hạ đều nghẹn họng nhìn trân trối cưới nàng về Bắc Mạc, hơn nữa còn xây nên một tòa cung điện làm tẩm cung cho hoàng hậu.
Thì ra, đúng là thích như vậy.
Chương 320
Y – www.
Vừa mới qua buổi trưa, ánh mặt trời đứng bóng trong Ngự trong hoa viên. Trong lương đình, Tịch Nhan dựa vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt có vẻ như không mở ra được, nhưng vẫn nghĩ về những lời nói trước kia của Thái hậu bèn đề cập: “Vậy Thái Hậu…… Thái hoàng Thái Hậu hiện nay vẫn ở trong cung sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vén vén sợi tóc bên tai nàng, nói: “Một tháng trước ta đã phái người đưa bà xuất cung rồi, để cho bà lên ở trên núi như cũ đi.”
Tịch Nhan nghe xong, cảm thấy không khỏi khẽ buông lỏng, nhớ lại cuộc nói chuyện với Thái hoàng Thái Hậu lúc trước, trong lòng nhịn không được thổn thức, thấp giọng nói: “Thất lang, chàng không biết đâu, khi đó mỗi lần ta nhìn thấy bà ta, kỳ thật trong lòng đều rất sợ hãi…… Ta rất sợ bà ta đột nhiên lại nói cho ta biết tin tức gì xấu, vạn nhất bà ta nói ta không thể sinh Ly nhi hoặc là ta độc phát trước thời hạn, ta nghĩ khi đó ta khẳng định sẽ điên mất.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc, chậm rãi hôn lên tóc mai của nàng, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Nếu nói như thế, ta tình nguyện khi đó nàng bị điên.”
Ít nhất, nàng không cần một thân một mình phải chịu đựng nhiều như vậy, còn muốn trăm phương ngàn kế làm cho hắn quên nàng.
Tịch Nhan tự nhiên biết ý tứ của hắn, cũng chỉ mỉm cười: “Kỳ thật, như vậy cũng tốt. Ít nhất để cho ta biết ta cũng không phải yếu ớt như trong tưởng tượng của mình.” Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, lại nói: “Lúc còn ở Đại Sở, ta thường nằm mộng thấy chàng. Nhưng ta lại không biết chàng là ai. Lần đó ở trên đường thấy chàng, chàng lại xoay người bước đi …… Lúc ấy, ta chỉ cảm thấy giống như đất trời sụp đổ, ở trên đường trước mặt người nhiều như vậy mặt liền bật khóc. Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là dọa người.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lâm vào trầm mặc, chậm rãi ôm nàng càng chặt.
Hắn không phải không biết nàng từng chịu nhiều đau khổ, nhưng nàng chưa bao giờ ở trước mặt hắn nhắc tới một lời. Có lẽ hôm nay bầu không khí quá mức thoải mái, có lẽ là hai người quá mức hòa hợp, nàng bất giác kể lại những chuyện cũ cho hắn nghe. Mà mỗi một câu nói của nàng, tâm của hắn