
có thể phát sinh thì dường như đều đã xảy ra, vậy rốt cuộc giữa hai người còn thiếu điều gì nữa đây? Anh không thể nắm bắt được cô, kể cả khi cô đang nằm trong tay anh, dường như cô luôn mang trên mình một đôi cánh có thể bay đi rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên:
– Ở công ty xuất hiện vấn đề gì sao?
Anh vẫn tưởng cô chưa biết chuyện, có vẻ anh vẫn đánh giá thấp về cô:
– Nếu nhất định phải đào sâu nghiên cứu thì có thể nói là như vậy.
Giang Thừa Dự đúng là không phải chỉ là một cái đèn cạn dầu, anh đào một cái hố lớn, tưởng như chỉ cần chờ Giang Thừa Dự nhảy xuống dưới đó nữa thôi, vậy mà cuối cùng đôi bên vẫn ở thế hòa, quả nhiên Giang Thừa Dự xứng đáng là đối thủ duy nhất của anh ở Đông Xuyên này. Lần này, Minh Thành cạnh tranh với Long Giang, nói thẳng ra là lưỡng bại câu thương. Tuy tổn thất của Giang Thừa Dự vẫn nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng dù sao Kỷ Thành Minh vẫn không dành thắng lợi, đối với một người kiêu ngạo như anh, không thắng – nghĩa là thua.
Cũng bởi vì như vậy, anh vội vàng đồng ý cùng Lộ Thiếu Hành hợp tác, tuy đó chỉ là thất sách, nhưng ít nhất có thể phát triển thêm lợi nhuận ở một nơi khác cũng không quá thiệt thòi.
Kỷ Niệm Hi nhìn khuôn mặt âm tình bất định của anh, nói:
– Thật vậy.
Anh đứng yên không hề động đậy, tay đút túi quần, bộ comple đen khiến anh trở nên rất lạnh lùng mạnh mẽ.
– Anh vẫn tưởng rằng em sẽ rất vui vẻ cơ đấy.
Cô cười lạnh, hừ một tiếng, có lẽ vậy, ngay chính cô cũng không biết cảm xúc của mình như thế nào.
– Có lẽ là vậy.
Kỷ Thành Minh nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, thở dài:
– Giang Thừa Dự chắc chắn sẽ hẹn gặp mặt em.
Giọng anh rất bình tĩnh, sau đó anh đi thẳng lên lầu, không quay đầu lại nhìn cô một lần.
Người con gái luôn mang trong lòng hình bóng một người đàn ông khác!
Kỷ Thành Minh không hề sai, sáng hôm sau, Giang Thừa Dự gọi cho Kỷ Niệm Hi, hẹn cô ra ngoài.
Vào bữa sáng hôm đó, Kỷ Thành Minh buông đôi đũa trên tay xuống, nhìn cô đang nhận điện thoại:
– Anh cảm thấy anh vẫn tốt hơn nhiều so với Giang Thừa Dự. – Vừa dứt lời, anh không giấu nổi một nụ cười khinh miệt. – Ít nhất đối với anh, một khi anh nhận định bất kỳ điều gì, là sẽ nhận định suốt cuộc đời.
Cô đặt đũa xuống:
– À.
Cô không nói tiếp, chỉ đứng dậy. Khi chuẩn bị ra ngoài, cô quay lại, liếc nhìn Kỷ Thành Minh. Cô nhận ra cô đã không thể nhớ nổi quãng thời gian họ đã ở bên nhau qua lại, rốt cuộc là cô đã quên hay những điều đó vốn không hề tồn tại.
Cô cũng biết, sớm muộn mình sẽ phải đối mặt nói chuyện thẳng thắn với Giang Thừa Dự, nhưng không ngờ lại lâu như vậy mới diễn ra.
Địa điểm hẹn cô là tại trường trung học. Cô vẫn nhớ rõ trước đây ngôi trường này không quản lý nghiêm như bây giờ, trường hiện được xây thêm một lớp tường bao quanh, xem ra cô đã rời khỏi trường lâu lắm rồi. Cô không đi thẳng vào trường mà đứng trước cổng, nơi đây mang đến cho cô một cảm giác thật quen thuộc. Hình ảnh của Kỷ Thành Minh lại hiện lên trong đầu cô, nhưng khi ấy anh thường đi cùng Hướng Tư Gia. Cô nhớ lại dáng vẻ Kỷ Thành Minh đưa Hướng Tư Gia đến trường bất chấp mưa gió, nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn không thể nhớ nổi những biểu hiện của Giang Thừa Dự khi anh đưa cô đến trường.
Hóa ra những dấu vết hâm mộ ngày ấy vẫn vẹn nguyên nơi đáy lòng.
Con người thật đáng bị coi thường, họ chẳng bao giờ chú ý lưu giữ những ký ức của chính mình, nhưng đồng thời lại luôn khao khát một ngày hạnh phúc của người khác sẽ thuộc về chính họ.
Sự chung thủy tận tâm ấy, sự chiều chuộng ấy, những đặc quyền ấy.
Cô nhìn thoáng qua, Giang Thừa Dự đỗ xe cách đó không xa, hẳn anh đã vào trong trường.
Bước vào trường, đi chưa xa cô đã nhìn thấy anh. Anh đang ở trong phòng học của cô nằm đối diện một hàng cây xanh mát, anh ngồi như một chàng thiếu niên. Anh không vận comple mà mặc một bộ trang phục thường ngày, tựa như đang chuẩn bị chơi thể thao, khiến anh trở nên trẻ hơn so với tuổi rất nhiều.
Cô chậm rãi ung dung bước đến, nhưng không đành mở miệng, so với ngày đó họ dường như đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ mỗi anh thay đổi, chính cô cũng đã thay đổi.
Kể cả anh vẫn ghi nhớ những lời cô từng nói, cô thích nhất cây hoa quế bên cạnh phòng học, hương thơm của hoa khiến lòng cô trở nên sảng khoái. Có phải đến khi mất đi, người ta mới cảm thấy không đành lòng chạm đến những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của mình.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Sàn gạch men quanh gốc cây khiến cảnh vật trở nên lạnh lẽo, nhưng họ lại chẳng hề quan tâm.
– Mông Tuyết đã đến tìm em à? – Nụ cười của Giang Thừa Dự vô cùng rực rỡ giống như ánh sáng mặt trời.
Cô cũng cười, nụ cười của anh khiến cô lại lạc vào thời thanh xuân trong hồi ức.
– Ừ.
– Cô ấy có nói điều gì khó chịu với em không? – Anh thử thăm dò.
– Không. Chính em đã khiến cô ấy khó chịu, dù em buồn bực nhưng cũng không nên hành hạ cô ấy như vậy.
Không ai có tư cách nghiễm nhiên được tổn thương người khác, bất kể là trên danh nghĩa gì.
Giang Thừa Dự lại cau mày, dường như khá khó chịu:
– Thật ra anh chưa bao giờ buông tay. – Không cần biết là đang