
ược ông Giang Huy gửi sang Mỹ du học. Ở một đất nước xa xôi như thế, anh không quen biết một ai, anh cũng không hề sợ hãi, dù chỉ mới hơn 15 tuổi.
Trước khi Giang Thừa Dự xuất ngoại, cô chạy đến một lò gốm, nặn tặng anh một chiếc cốc, coi như là món quà kỷ niệm tiễn anh lên đường.
Thế nhưng anh lại đập vỡ.
Lúc đó, anh từng nói với cô:
– Nhanh chóng mong tôi đi thế cơ à?
Trong mắt anh là một xúc cảm rất mãnh liệt.
Thế nhưng cô không biết.
Cho nên cô chỉ biết chạy đến, nhặt từng mảnh nhỏ của chiếc cốc, từng mảnh từng mảnh nhỏ cứa vào tay cô, khiến cô chảy máu.
Những giọt máu tuôn rơi trên màu trắng của những mảnh sứ vỡ trong suốt.
Chương 8: Quá Khứ
Sau khi Giang Thừa Dự đi du học trở về, cô đã trở thành một thiếu nữ đến tuổi dậy thì, tự tin, tài mạo song toàn, lại càng khiến một vài người trong nhà càng chướng mắt.
Giang Thừa Dự lắc đầu, lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ mới xuất hiện trong đầu anh, anh chăm chú lái xe, lại bắt đầu nghĩ đến một vài sự kiện diễn ra ngay sau đó. Khi tay Giang Lục Nhân bị thương, ông Giang Huy rất đau lòng, luôn hỏi cô bị sao. Anh đứng bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến vai diễn của nhân vật nữ xấu xa trong các bộ phim truyền hình, sau khi bị thương sẽ đổ lỗi cho người khác. Thế nhưng, cô đã làm anh thất vọng, cô chỉ nói với ông Giang Huy, cô không cẩn thận nên bị thương, không hề nhắc đến anh một chút nào, dù sao anh cũng sẽ không vì chuyện nhỏ đó mà thay đổi suy nghĩ về cô.
Anh lái xe đến sân bay Đông Xuyên, quãng đường rất xa, xe cộ qua lại cũng không nhiều, hoặc ít ra là không nhiều đến mức tắc đường.
Không biết là vì sao, anh quyết định đến sân bay , để đón người.
Lúc trước, ông Giang Huy và bà Văn Dao gọi điện về, nói hôm nay họ sẽ về nhà sau chuyến du lịch dài ngày, vài năm gần đây, mối quan hệ của ông Giang Huy và bà Văn Dao đã trở lại bình thường, ông Giang Huy cũng không còn cố gắng để Giang Lục Nhân hòa nhập với gia đình ông như trước nữa, nên mọi người trong nhà đều coi như là mĩ mãn tốt đẹp, ít nhất đó là trong mắt người ngoài.
Anh tiến vào sân bay, trước tiên là cất xe, sau đó đi đến đại sảnh.
Ở đây có vô số người qua lại.
Giang Lục Nhân đến đây từ rất sớm, một là cô vốn không có việc gì bận, hai là ở Giang gia, ông Giang Huy đối xử rất tốt với cô, cô cảm thấy bản thân chỉ biết nhận, không hề phải báo đáp, nên luôn mong muốn ông Giang Huy và ngay cả bà Văn Dao cảm thấy hài lòng.
Cô ngồi trên ghế chờ, trong tay cầm một quyển tạp chí, đang lật xem.
Cô tuyệt đối không hề cố ý, nhưng trên quyển tạp chí có đăng ảnh của Giang Thừa Dự, bên cạnh là một vài lời bộc bạch và giới thiệu tuyên truyền cho sản phẩm mới vừa được công bố.
Cô chăm chú nhìn vào tấm chân dung trên tạp chí, một gương mặt tinh tế, ngũ quan rõ ràng. Chính lúc đó, một đôi giày da đi đến đối diện cô, dừng lại các cô một bước chân.
Cô từ tốn ngẩng lên.
Gương mặt đối diện cô hoàn toàn giống hệt với bức ảnh trên trên tạp chí, như là hình ảnh phản chiếu qua gương.
Cô ngẩn người, cố gắng mở to mắt ra nhìn, cô muốn phân biệt thật rõ, đâu là thật, đâu là ảo giác do cô hốt hoảng sinh ra.
– Nhìn đủ chưa?
Vẫn giọng nói của nhiều năm về trước.
Cô nhanh tay gấp quyển tạp chí lại, trên mặt nở một nụ cười:
– Anh.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã dành lấy cuốn tạp chí trong tay cô, ngồi vào vị trí bên cạnh cô:
– Em còn có hứng thú xem mấy cái này cơ đấy.
Hình như đang cười, chuyện này thì có gì đáng cười chứ?
Anh cầm lấy cuốn tạp chí, chưa mở ra xem, dường như đang chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô. Anh đạt quyển tạp chí trên tay, xoay vài vòng, rồi lại đặt xuống ghế.
Trên loa truyền đến thông báo chuyến bay đã hạ cánh xuống sân bay.
Cô và anh đều đứng dậy, đi về hướng cửa ra.
Cô đi sau lưng anh, chỉ đi được vài bước, cô quay lại nhìn quyển tạp chí, giờ phút này đã bị một người qua đường nhàn rỗi cầm lấy tùy tiện lật xem.
Ông Giang Huy và bà Văn Dao đều xách theo túi lớn túi nhỏ, trên khuôn mặt mang theo ý cười, họ thấy hai người cùng đến đứng cạnh nhau, trên gương mặt đều tỏ ra kinh ngạc, dù rất ngắn.
Ông Giang Huy nhanh chóng bước đến trước mặt họ, Giang Thừa Dự thuận tay đỡ hành lý trên tay ông, nhưng ông Giang Huy lắc đầu:
– Đến đỡ cho mẹ con đi.
Giang Thừa Dự không nói gì, im lặng bước hai bước, đến đỡ hành lý trên tay bà Văn Dao.
Ngay đến bà Văn Dao cũng đánh giá anh vài lần, rồi bà lại nhìn về phía Giang Lục Nhân, nhất định phải tìm ra một điểm gì đó, cuối cùng bà nói với con trai mình:
– Con gầy đi không ít, mấy ngày nay có chăm sóc tốt cho bản thân không đấy?
– Đâu mẹ?
Thế nhưng vẫn không hề tránh né bà Văn Dao xoa đầu anh.
– Mẹ lại thấy có.
Giang Thừa Dự cười, nhưng không nói gì.
Bốn người cùng về, ông Giang Huy trò chuyện với Giang Lục Nhân:
– Cha mua một ít quà trong chuyến du lịch, không biết con có thích không..
– Quà cha mua con đều thích.
Ngay đến bà Văn Dao cũng nhanh tay sờ nhẹ lên môi, không thèm nhìn Giang Lục Nhân một cái, đến bên cạnh con trai mình:
– Sao con bé này cũng đến đây cùng con?
– Mẹ nói sai rồi, chúng con là trăm sông đổ về một biển.
Thấy con